Cạn nguồn
Tác giả: Hoàng Ngọc Ẩn
Ai giấu giùm tôi những ánh trăng
Để tôi khóc nốt chút duyên thầm
Khóc cho nước mắt tan thành máu
Thành cả thơ sầu lút dưới chân
Tôi sợ mây kia liếc bẽ bàng
Của lòng đau xót chút hương tan
Và hồn tôi lạnh màu tang chế
Một tiếng heo may cũng ngỡ ngàng!
Ai giết giùm tôi mộng đêm nay
Để tôi đón lấy lệ ngang mày
Đem phơi lên gió không rên siết
Dù một lời đi, ý có hay?
Người đã đi và đã xa rồi
Làm sao níu lại phút chia phôi
Tôi về viết vội vần thơ chết
Gục giữa luồng trăng gửi tới trời
Yêu thương như thế nghĩa gì không?
Hò hẹn trăm năm nối chỉ hồng
Đành thế là thôi là tất cả
Thề nguyền đem gửi giữa dòng sông…!