Trường Sa
Anh đứng đây trên những hòn đảo chim, những hòn đảo chìm những hòn đảo nổi. Những hòn đảo tù và gió thổi gọi hồn Tổ quốc giữa trùng khơi.
Trường Sa quanh năm tắm nắng mặt trời, ngọn gió nào cũng ngược, cây chịu bão và cây chịu nước, cua còn đỏ cạch như nung. Đàn hải âu mềm mại ung dung – thân xác chúng như làm bằng sóng.
Sáng nay lòng ta sao cháy bỏng – bọn cướp nào đến bóc đất Trường Sa? Tờ báo trong tay trang gió lật qua, rồng phun nước phía Nam, trứng rồng không đắt bằng giá gạo, chuyến tàu lửa Bắc Nam đánh tráo khách lữ hành và những gã lái buôn.
Các anh đến tự lúc nào hỡi những người lính giữ biên cương. Ai tính tháng tính năm cùng ngọn sóng! Neo hồn mình giữa quần đảo Trường Sa. Mưa như roi, gió cắt thịt da, nắng lột mặt người, nước biển ăn chân, con hàu cứa. Vết thương chồng lên những vết thương.
Quê nhà hiện lên khi biển mù sương, sóng chộp vào giấc ngủ – giật mình tưởng lửa cháy Trường Sa!
Ta thường nói về tình yêu Tổ quốc bao la, người tóc bạc chau mày, tuổi trẻ không ít người ngóng cổ chờ tin xuất cảnh, có người biến nhà máy vệ tinh đồ chơi các thánh cho các hài đồng mũm mĩm giữa xe nôi. Ta nếm “vị hòa bình” lưỡi bỏng giữa những đôi môi.
Võng người lính căng trên đầu hai ngọn sóng.
Người lính Trường Sơn băng qua làng quê bao năm trông ngóng, thẳng đến Trường Sa. Băng qua đất và băng qua biển giờ anh đương ở tụ điểm nào?
Ơi Trường Sa! Hòn đảo của ngọc trai thủy triều và sóng.
Anh đứng uy nghi trên đá bỏng – không bao giờ hòn đảo phải cô đơn!
Trường Sa 1998