Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Hà Nội ngày nào

    Tác giả:

    Ta đem hết phiếu thịt mùa đông
    bán cho gã chợ trời
    để mua lấy không đầy một ký
    bên đê sông Hồng chúng tôi nhen lửa
    thịt nướng lên thơm phức cả triền sông.

    Loa cứu hộ báo tin gì lạ vậy
    áo rét chưa kịp về nhưng gió mùa Đông bắc đã bổ sung
    lồng ngực trẻ kéo co cùng giông bão
    cái đói qua đêm sét đánh hãi hùng.

    Hồi đó em xanh xao như tàu lá
    cái lạnh thấu tim gan em hát bập bùng
    ta đi theo ánh lửa… ta đi bằng óc
    ta đi bằng đầu sao đi nổi bằng chân?
    Em lại đến dịu dàng Tô Lịch
    chiến hào quanh co đọng lầy sình
    những xẻng đất uốn cong – lưỡi bao triều đại
    dẻo quánh đôi tay non dại chúng mình.

    Nước mía cứ quay ngô vàng cứ nở
    cứ bung ra ấm rực vỉa hè
    hai thước vải một năm làm sao che nổi
    vải úa vàng mỏng tơ cánh sầu ve
    A-la-đanh cây đèn thần – giấc mơ hoàng tử
    nàng công chúa áo vàng về ngủ giữa rừng hoa.

    Cầu Long Biên đen hơn than nhà máy điện
    nhô lên khi tầu hú vụt đến ga
    cầu đứt nhịp – lòng ta dao cắt
    Hồng Hà nghiêng – đau nhói Đức Giang.

    Kho xăng cháy lửa đen khói đỏ
    tiếng hú xe cứu hoả
    cái màu lửa đi cứu hoả
    bầm tím cả khoảng trời…

    Lòng ta hỡi bao đêm rồi vẫn cháy
    ngọn lửa nào cũng hiển hiện mặt em
    cái khuôn mặt xanh xao lá úa
    cái khuôn mặt xanh xao chớp loé bỗng sáng bừng.

    Đêm hành quân sao chổi siết ngang rừng
    sương muối thấm rát cào hai lá phổi
    thắt lưng to nấc cuối cùng siết vội
    cái no dồn cho hơi thở, cái đói trói chặt thắt lưng.

    Em thân yêu đừng mím chặt môi sưng
    làm tứa máu giấc mơ anh run rẩy
    giấc mơ như vàng chảy
    nhưng ta đâu nào phải quặng của Phương Đông.

    Hà Nội ơi! Người còn nhớ ta không?
    cửa ô nào ta cũng đến
    cửa ô nào ta cũng đi ra
    ta là lính về từ trăm vạn ngả
    và ra đi đưa tiễn một mình em.

    Mắt đau đáu cửa ô hoang vắng
    em nói em cười giòn rúm quả mận chua
    ta có cái đói đến no lòng quân phản nghịch
    ta có tình yêu làm em phải li dị hết thế gian này.

    để cắt nghĩa thế nào là cuộc sống
    ta đắm mình như trái ớt giữa chén tương
    càng dằm nát càng cay càng tơi tả
    rồi hít hà cười khóc với yêu thương.

    Thời mì sợi thay cơm bát canh chua em nấu
    trèo hái bao lần vươn lên cành sấu
    tay anh có thể hái được trời xanh
    những cọng rau lang rau muống vòng quanh
    thắt chặt vành đai cuộc sống
    có thể nối hết những con đường thơ mộng
    những ai đi đến với mặt trời.

    Nhưng dù trăm lần hái vạn lần trèo
    cũng không sao tránh được
    khi em quyện vào đời anh
    ngọn khói cay nồng ngọn trắng ngọn xanh.

    Anh đem hết đời anh ra đặt cược
    cái tình yêu đầy hương vị sắc màu
    tay anh lần hạnh phúc khổ đau
    lần lửa trong tay lần qua no đói.

    Anh hát em nghe lời ru lửa khói
    ngọn lửa sởn da gà ngọn lửa kiêu sa
    em xa vắng giờ trong anh toàn khói
    anh lụi tàn đen đúa em cũng là khói nữa… lạ lùng chưa?

    Làm sao nói được sự hài hoà của khói và của lửa
    người hoạ sĩ nào pha nổi sắc màu yêu
    cho tôi trở về mặt đất liêu xiêu
    thuở nai đồng quê bia hơi và xị đế
    chợ Âm Phủ cho ta dăm phút đến thiên đường
    ôi cái phút giây diệu kỳ – ta được dựa đầu vào vai bạn
    dốc hết ruột gan mình cho cát bụi quê hương.
    Cái chợ trưa chồm hỗm khói mờ sương
    đã hô hấp cứu ta tỉnh dậy
    càng lẩn tránh càng khiến ta nhìn thấy
    sau một màn voan mỏng mắt em.
    Nhà hát lớn đêm nay không mở cửa
    tấm màn nhung không lay động
    diễn viên nép hai bên cánh gà nhìn ra cuộc sống
    sân khấu ngược… mà em!

    Để không bao giờ ta được lãng quên
    Hà Nội đầy gió và nắng
    người Thủ đô sơ tán
    vô số lá vàng hội ngộ
    xào xạc trên đường
    gió và lá hành hương
    về miền Thăng Long trận chiến
    tôi là người chứng kiến
    cuộc hành quân lên rừng xuống biển
    đêm ngàn thu xào xạc lá vàng.

    Lá ngập đường Lý Thường Kiệt, Quang Trung
    quán bia Cổ Tân ngập cơn lũ lá vàng
    tôi đứng (lạ lùng chưa chả có ai chen lấn xếp hàng)
    chiếc mũ sắt chìa ra tôi hứng
    năm vại bia tươi
    không cần ly cốc
    và cứ thế dưới trời sao tôi nốc
    nước mắt chảy lưng tròng.

    Xung quanh tôi thầy bạn đâu còn
    kẻ ở chiến trường người đi sơ tán
    đâu rồi những cụ Nguyễn Tuân, Nguyên Hồng, Quang Sáng
    Ngô Thảo, Nguyễn Duy, Thuỵ Kha, Đoàn Giỏi
    tôi người lính trị vì một cõi
    bia hơi và vô số lá vàng.

    Nước hồ Gươm im lặng
    im lặng đến bàng hoàng
    tôi chìm cùng bóng tôi chìm sâu đáy nước
    lên hồ Tây và đi ngược về phía tôi là một đoàn xe
    lá nguỵ trang ngất nghểu súng phòng không.

    Lên hồ Tây lạnh lẽo mùa đông
    căn phòng nhỏ ngọn đèn dầu thắp nén hương tôi viết
    tôi viết những gì tôi yêu tôi thương tiếc
    và cả những gì đau xót đến chua cay
    Hà Nội ơi! Đêm nào đó người có hay
    ngọn bút rưng rưng tôi viết về người đó.

    Suối Lồ Ô 1996

    Bình luận

    ví dụ: http://www.example.com

    Lời bình: (Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu)