Phương tây
Tác giả: Bùi Giáng
Rút ngàn con gió chạy qua
Mùa băng giá thổi tê nhòa Tây phương
Bước đi là mấy dặm đường
Sầu nghe xuân động trong vườn lá xanh
Nụ cười môi tắt đi nhanh
Màu se sắt dựng âm thanh điêu tàn
Bờ dương xế lục trăng tan
Bên thành đất quạnh thu dàn trắng vôi
Ngày đi đổ bóng sau người
Mộng hờ biết có buồn vui em về
ĐỌC THƠ BÙI GIÁNG
BÀI “PHƯƠNG TÂY”
Quả thơ Bùi Giáng rất hay
Nhất là lục bát nói ngay dịu dàng
Dáng thơ quả rất điệu đàng
Đọc nhiều càng thấm mới càng hay thêm
Tiếc là hơi có bệnh điên
Nhiều bài làm lại khó ghiền khó xơi
Nhưng mà ai hiểu con người
Hiểu thơ mới đạt mới là thông minh
Nên thơ Bùi giáng tài tình
Nhiều khi xen lẫn một vài câu điên
Tức là lúc nói huyên thuyên
Trên trời dưới đất khắp miền mộng du
Dù sao chẳng phải thiên thu
Trăm năm cũng đặng đền bù công lao
Hiện giờ cũng có chiếu ngồi
Thi đàn tự động mặc đầu chẳng ham
Bởi vì Bùi Giang lang thang
Thơ là đường phố mới càng là thơ
Xiêm ý diêm dúa không ngờ
Nhà thơ ai gặp ngẩn ngơ khôn cùng
Nhìn ngoài thì quả thật khùng
Y như con hát ngại ngùng bao nhiêu
Nhưng trong là cả chân tài
Thơ làm như nước chảy dài vậy thôi
Ta yêu Bùi Giáng hơn người
Bởi vì ông quả thật tài thi ca
Thơ làm như thể thở ra
Hít vào mỗi bận mới là đáng khen
Trời mây hoa lá sao trăng
Thơ thiền Bùi Giáng lại hằng thơ điên
Tư duy cũng nói huyên thiên
Mạc dầu đâu phải con người triết gia
Heidegger quả thật là
Cũng từng Bùi Giáng mặn mà bao nhiêu
Nhất là người đẹp Môn Rô
Khiến nhà thơ phải làm câu Liên Tồn
Ôi thôi đọc đến kinh hồn
Nhiều người mắc cỡ mới còn dễ thương
Từ bò đến bến hay thuyền
Chỗ nào Bùi Giáng cũng nghiền ra thơ !
NHÀ THƠ ĐẠI NGÀN
(11/01/16)