Mười năm
Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh
Biết em từ độ
Quen em từ hồi
Xa em từ thuở
Trăng còn thôi nôi
Rồi trăng sẽ lớn
Rồi anh sẽ già
Riêng em trẻ mãi
Tuổi nào mười ba
Tay em mực tím
Tóc em nơ hồng
Chân em chân sáo
Nhớ bờ đê không?
Mười năm phố xá
Quên đường về quê
Chỉ trong giấc ngủ
Tình anh theo về…
TUỔI MƯỜI BỐN
Tuổi mười bốn làm em thơm ngây ngất
Còn nguyên hương với da thịt trẻ con
Gót nhẹ quá phố phường như say mất
Ôi tê mê hình tượng lắng vào hồn
Tuổi mười bốn tóc nồng thơm hôn mẹ
Mắt ngập ngừng còn vướng vất ý cha
Trán cao khiết còn nương hồn rất nhẹ
Tay măng non còn tríu mến chan hòa
Tuổi mười bốn môi hồng còn chúm chím
Đã ngượng ngùng khi thấy ý con trai
Má trắng mịn còn thay tim thành tiếng
Thẹn vu vơ rồi chẳng nhớ lâu dài
Tuổi mười bốn em nhìn đời vô tội
Ý trắng trong chưa biết nghĩ ngày mai
Rất vô tư nên đời còn chưa vội
Chưa đắn đo chưa lo sợ tương lai
Tuổi mười bốn tuổi thần tiên con gái
Một lần thôi không thể lại hai lần
Mà thời gian có bao giờ trở lại
Giả từ em tôi thấy bước bâng khuâng
Tuổi mười bốn gặp em lần độc nhất
Rồi xa nhau mãi mãi đến nghìn sau
Tôi chẳng tiếc và em dường chẳng biết
Vĩnh biệt thôi chi để thấy tàn phai
Võ Hưng Thanh
(1962)
* Trích bài thơ đầu tiên trong tập thể “KẺ SĨ” của Nhà thơ Đại Ngàn, hiện đang có trên Google, và cho đến nay, tổng số thi phẩm đã kết tập được gồm chừng 2.800 bài thơ, với khoảng 74.500 câu thơ đủ loại, chủ yếu phóng bút làm chơi trong chớp nhoáng, từ giữa năm 2100 đến hết năm 2015.