Gọi
Cho Phương Anh (Canada)
Người hỏi bữa nay là bữa nào
Đang là ban ngày hay đêm sâu
Lối đi giăng kín nhiều gai thép
Người ở gần đây hay ở đâu?
Người có nghe ta đang nói thầm?
Vì lời thương yêu là lời câm
Đạn bom át tiếng nên ta gọi
Người có nghe vang trong thâm tâm?
Người dân da trắng hay da màu?
Ta là Lê-dương hay Phi châu?
Chia tay không tiếc không quay lại
Lạ mặt hay lòng không biết đau?
Cho dù chưa quen chưa yêu thương
Ta mời người đi chung con đường
Để nghe súng nổ trong thành phố
Ta đưa người về thăm quê hương.
Người về hay là ta chiêm bao?
Đô thị nào xa người gục đầu?
Đất nước nào xa người ở lại
Mà lòng có nhớ tiếng ca dao?
Quê hương lưng còng người biết không?
Có nghe canh cánh ở trong lòng?
Mẹ nhai trầu đỏ thương giòng máu
Giòng máu chia lìa đau núi sông.
Ta nghe bom nổ ở trên trời
Bom nổ trên đồng lúa ruộng khoai
Bom đặt dưới cầu tuôn xuống xóm
Kinh hoàng trong giấc ngủ bom rơi.
Người có nghe gì trong giấc mơ?
Nghe đau gan ruột đến không ngờ
Khi ta tha thiết bên này gọi
Nhịp máu bên kia vẫn hững hờ.
Sao là bên này và bên kia?
Chẻ đôi xương thịt nỡ phân lìa
Con sông đoài đoạn thương giòng nước
Ngấn núi thâm tình cũng cách chia.
Mắt người còn xanh như xưa không?
Thương Mẹ già nua ta phiêu bồng
Chưa xong hoài bão Ba nằm xuống
Di chúc cho con một tấm lòng.
Ta chưa làm gì cho Ba vui
Ta chưa làm gì cho Mẹ cười
Anh em lưu lạc chưa nhìn mặt
Mỗi đứa lao đao một góc trời.
Tóc người còn xanh như xưa không?
Hơi thở còn tươi môi còn hồng?
Quê hương khô héo từng con mắt
Bấm bụng trăm năm đợi mỏi lòng.