Thương nữ
Tác giả: Song Nhất Nữ
Tôi quen cô gái miền quê loạn
Lạc nẻo Thành Đô dạo tiếng đàn
Trăng gió lạnh lùng tơ phím oán
Đêm về băng giá nhịp lời than
Tôi biết tâm tư sầu trĩu nặng
Giận buồn thân thế, thẹn long đong
Hôm nao vắng khách hờn ca vẳng
Gợi nỗi niềm riêng phận má hồng
Chiều nọ cô tìm tôi thủ thỉ
Em từ quê cũ hận tha hương
Người ơi, son phấn đầy vơi nhỉ
Một kiếp chua, cay, mặn, chán chường
Hôm qua hoa héo miền hương phấn
Lại một ca nhi trút nợ đời
Ai trách “bất tri vong quốc hận”1
Tôi nhìn lệ nóng ngập ngừng rơi
- Trích từ bài thơ Bạc Tần Hoài của Đỗ Mục:
Thương nữ bất tri vong quốc hận,
Cách giang do xướng “Hậu đình hoa”.Khương Hữu Dụng dịch:
Con hát biết chi hờn mất nước,
Cách sông còn hát “Hậu đình hoa” [↩]