Tiếng hát buổi chiều xuân
Anh bỡ ngỡ trong chiều xuân nắng đẹp
Người yêu nhau đầy đại lộ công viên
Tiếng em hát đưa anh về quá khứ
Những bước song hàng trên lối đi quen
Lối xưa ấy có hoàng lan gió lay
Trưa hè nào vương hương nồng tóc bay
Cửa kính nghiêng soi mắt nhau tìm kiếm
Hai người yêu tay nhỏ ấm trong tay
Lối xưa ấy là thiên đường chúng ta
Chiều mùa xuân đầy môi cười tiếng ca
Thư mỏng trao dưới gầm bàn vội vã
– Anh về khuya em thức suốt đêm qua
Hoa sầu đông rơi đầy vai đầy tóc
Áo mùa xuân bay chợt thức bơ vơ
Mình anh về qua lối nhỏ hoang sơ
Hồn buồn đường Catinat chiều chủ nhật
Từ dạo xa em thiên đường đã mất
Nên coi đời như những bước đi hoang
Đêm ngày lang thang bờ đường quán rượu
Say về đọc thơ thương Omar Khayyam1
Gối mềm kê vai tìm êm tóc xõa
Mặt úp lòng tay gợi thơm môi ngon
Dĩ vãng đem làm thuốc độc tâm hồn
Em sáng chói giữa tình yêu thần thánh
Có hai người dìu nhau chừng sợ lạnh
Tiếng guốc ròn như gõ vỡ hồn anh
Áo học trò em vẹn sắc nguyên trinh
Tập thư yêu đã ngả màu cỏ úa
Và anh nữa kẻ độc hành bé nhỏ
Ghé ga em quên hành lý thơ ngây
Mùa xuân vui lại đến rồi đây
Không còn gì điểm trang cho tuổi trẻ
Anh không ngờ mình si mê đến thế
Ba năm còn giữ trọn giấc mơ xưa
Để chiều nay nghe tiếng hát em thơ
Thấy môi mặn ô hay mình vừa khóc
- Nhà thiên văn học, toán học, nhà thơ người Iran [↩]