Vào năm 1987
A
Hoa chúc con ong nhiều áng mật
Dòng sông chúc sóng vỗ xanh bờ
Tôi xin chúc nắng trong lòng đất
Sớm mọc cho vườn những tứ thơ
B
Nằm mộng trăng khuya
Trong chiêm bao vẫn rõ ban ngày
Tiếng cu cườm gáy trưa mùa hạ
Qua hơi thở nghe xạc xào tiếng lá
Mở mắt nhìn
Vườn đầy bóng em xanh
C
Chẳng trách chi ngọn sóng đánh lên bờ
Để hạt cát trở nên dày dạn
Trong bơ vơ vẫn nguyên hình ánh sáng
Trắng một hàng in rõ dấu chân đi
Hạt cát li ti
Như tình yêu lặng lẽ
Khi mặt trời chia ly
Sóng trở mình gọi cát
D
Con đường dài đi đến chỗ gặp nhau
Đoạn cheo leo gồ lên đá nhọn
Hạt mưa mòn dấu chân buổi sáng
Trở sang chiều – chưa gặp đã vào đêm
Nơi đợi chờ có nắng chưa em
Mà trái tim dọc đường nóng bức
E
Hoa đi trong vô tận
Những ai vĩnh biệt cuộc đời
Hoa cầm tay hạnh phúc
Nở theo ngày vui
Lọ độc bình là cớ để nâng hoa
Cái bàn chông để hoa làm dáng
Hoa cúi mặt sau giờ rượu cạn
Hoa tàn sau cuộc truy hoan
Hoa lên cao
không tính bậc cầu thang
Chỗ hoa đứng
màu xanh
mặt đất
G
Núi ưu tư như kẻ xa nhà
Mặt cúi xuống
Lắng dòng suối chảy
Quấn lên đầu – tóc trắng mây
Nào biết đâu
Núi giấu bên trong nghìn lời chim hót
Núi với nhà thơ
Đều hạnh phúc như nhau
Lúc động rừng
núi cũng biết đau
H
Chiều ấy chia tay đến ngỡ ngàng
Em về để lại nửa không gian
Bờ cây bóng đổ dài tia nắng
Nhện thả mùa thu óng sợi vàng.