Em nữ cứu thương người Pháp
Chiều nay tiếng súng anh ngừng nổ
Thấy xác em nằm giữa cỏ tranh
Anh đắp cho em mền trấn thủ
Còn đâu nhìn thấy mắt xanh xanh
Bên xác còn nguyên tờ giấy mỏng
Ngậm ngùi anh nhặt đọc dòng thư
Thư buồn, mẹ nhắn con về nước
Anh biết nhà em cũng xác xơ
Chúng bắt em đi xa đất nước
Bỏ nhà, lìa mẹ, cách em thơ
Qua đây giày xéo quê hương bạn
Nhà cửa tan tành ngọn cỏ khô!
Qua đây em nhớ nhà không nhỉ?
Thao thức đêm dài mẹ nhớ con
Thôi chiều nay hết – em đi biệt
Tiếc nuối thương đời nữ cứu thương!
Em ở mấy mùa trên đất Việt
Những ngày hôm trước biết gì không
Tin rằng độ ấy em không biết
Nếu biết giờ đây đỡ lạnh lùng…
Bắt em, súng anh ngừng không bắn
Nhưng súng quân thù lại giết em
Chúng bắn ca-nông vào giữa trận
Mắt xanh nhắm lại, xác nằm im…
Anh giận đời em đi lạc hướng
Tội em theo bước bọn thù chung
Băng bó vết thương cho lũ giặc
Bạn em còn sống biết hay không?
Em chết chiều nay, chết ở đây
Mẹ đâu thấy bóng buổi sau này
Quê hương bên ấy chiều xanh khói
Sẽ thấy bà con nước mắt đầy
Em chết, bàn tay vây máu đỏ
Tin về bên ấy lạnh lùng chưa
Buổi mai tuyết phủ dồn trên mái
Có bóng người yêu lỡ hẹn hò
Mẹ bước vào sâu trong phòng lạnh
Bàn tay ôm lấy một vòng hoa
Em thơ ngơ ngác ngùi thương chị
Chim ở quanh vườn thôi hót ca…
Từ độ em đi cho đến nay
Paris vùng dậy biết bao ngày
Biểu tình chống giặc bắt đi lính
Đỡ khổ làng anh máu nhuộm đầy
Rằng các anh là Vệ quốc đoàn
Chiều nay thắng trận tiếng hò vang
Em được đắp dày ngôi mộ mới
Anh ngừng tay cuốc: giận… buồn… thương…
Thôi em nằm đó anh đi trận
Giết kẻ thù chung cướp nước anh
Đem lại ngày mai hai dân tộc
Tình thương hứa hẹn một bình minh.
Chiến trường Quảng Trị Mùa hè 1952