Kí ức bất chợt
Tuổi khăn đỏ trời xanh đầy đạn lửa
Giấy học trò bom Mỹ xé thành than
Tôi lên mười đất kéo còi báo động
Mũ rơm tôi lũn cũn dọc đường làng
Tôi chưa có, rừng đã vang vó ngựa
Trăng Tây Sơn bùng nổ một trời xuân
Thương cô Tấm chỉ vì mơ yếm đỏ
Mà chết đi sống lại biết bao lần
Tôi chưa có thì ba lô cỏ biếc
Đã nắng sương từ thuở mẹ lên ngàn
Mười tám tuổi vượt đèo thành binh nhất
Câu thơ rừng hồi hộp với trăng non
Mẹ cơm cà, áo vá, nước mưa trong
Nhờ hàng xóm bát cơm ngày giáp hạt
Tôi ăn suối ngủ rừng theo binh trạm
Em như mơ như thực ở ngang trời
Ai đã khóc bao lần hoa đào nở
Những đứa con tuổi ngựa chẳng hay về!
Trong lửa cháy thành tên mà xanh thắm
Làng ơi làng: lâu chửa tắm sông quê
Nụ cười này – kỷ niệm ở Ta Lê1
Tháng giêng ấy – đi cùng Ba Mười Sáu2
Ký ức chảy miên man, mắt người nhìn đau đáu
Bạn chúng mình ngủ lại với Suối Mơ
Nhớ giao thừa nước trắng với Pa Kô3
Vách đá dựng sau lưng là Pắc Bó
Mỗi tấm ảnh – khắc một thời quân ngũ
Xin mẹ đừng thấp thỏm phía Hà Tuyên!
1984