Trong mùa thu
Em cúi nhặt bên đường một ngọn cỏ xanh
Chưa có trong mùa thu trước
Tưởng mọi điều đã quá chừng quen thuộc
Bỗng lạ lùng khi mở bàn tay
Và mắt gặp ánh lá xanh chói lọi
Những gì đã mất đi, những gì im tiếng nói
Những nguồn trong sau đá sỏi, bùn lầy
Bao đau thương che khuất bởi tháng ngày
Bao khát vọng ngủ yên giữa nhọc nhằn, vất vả
(con thuyền nan trên cát vàng quên biển gió
câu thơ nằm trong trang sách chẳng người xem)
Sáng mai nay đều đã trở về em
Khi em bước qua con đường cỏ lạ
Giọt nước mắt trên môi cười và niềm vui se giá
Sáng mai này em đến cuộc đời anh.
Bởi vì đâu tất cả những cánh rừng
Những nguồn sông xanh, dòng phù sa đỏ
Chiếc lá vàng trong gió cuốn chiều đông
Trời nhiều mây ngày sắp sửa cơn dông
Hoa phượng nở suốt mùa hè thành phố
Bởi vì đâu bao niềm thương nhớ
Bao lời ca chia biệt thuở xa xưa
Bao ước ao, mong đợi, trông chờ
Sống bền bỉ như lửa kia trong đá
Em tìm thấy nơi anh tất cả
Để đem mình gắn cuộc đời anh.
Trên đường dài ta cùng đặt bàn chân
Ở phía cuối con đường này là biển
Từng bước một phải giữ gìn hy vọng
Như người ra khơi giữ gìn ngọn lửa
Phải đi qua sự ngần ngại yếu mềm,
Giăng trên đường ta những mắt lưới vô hình
Phải đi qua lòng đố kỵ, nhỏ nhen
Như loài rắn bên chân ta rình rập
Và chỉ có sự chở che duy nhất
Như bóng cây như cơn mưa như tiếng hát
Như căn nhà
Như cơm ăn, áo mặc
Là tình yêu đời ta
Ôi dải cát sáng ngời, tinh khiết cuối đường kia
Cánh chim biển phiêu lưu, kiêu hãnh
Từng bước một qua con đường lửa nắng
Ta đang dần từng bước đến trùng khơi
Trong đáy mắt anh vẫn lặng lẽ nụ cười
Của buổi sáng mùa thu biến động.
1981