Sớm mai chim hót
Tặng Miên Đức Thắng
Một kẻ nào đang sống
Một kẻ nào vừa chết đi
Trên những cánh đồng khô bên những bãi sình lầy
Một dòng nước mắt nào vừa tuôn chảy
Một khuôn mặt nào nhăn nheo
Một nụ cười nào khô héo
Một trái bom nào đã nổ
Trên trán em mùa xuân để tang
Một cánh hoa nào vừa nở muộn màng
Trong khu vườn hoang
Khi ngày sắp tắt
Ở ngoài phố vắng
Một hồi còi hú vang
Và nỗi buồn dâng lên
Từ những phút giây vỡ tan thắm thiết
Những vách tường đổ tháng năm rong rêu
Em lớn lên bằng nỗi kinh hoàng
Ôi, đêm chiến tranh
Ở đâu? – Ngoài xa kia
Những miền quê đói nghèo khốn khó
Những miền quê thét gào vỡ cổ
Đã hai mươi năm khốn khổ đoạ đày
Đạn bắn vào con tim không còn biết đau
Bom vẫn rót trên đầu cắm vào da thịt
Vào sự sống ngậm ngùi thê thiết
Như một sự tình cờ – rất tình cờ
Tình cờ như nửa triệu người trên mỗi miền quê hương
Đã chết
Vào những mùa mưa…
Buổi sớm mai nào
Chim hót lời đau đớn quê hương
Buổi sớm mai nào
Em bàng hoàng nghe tin
Từ miền quê xa
Mẹ già thân yêu đã chết
Đạn ca nông xé nát con tim
Mẹ chết đi
Không một lời trối trăn
Không một câu từ biệt
Cùng bà con láng giềng quen biết
Vì mẹ chết đi chỉ có một mình
Trong căn nhà tranh hoang tàn đổ nát
Không ai người hay tin
Vì họ đã tản cư đi hết
Trong những ngày khói lửa đạn bom
Lan khắp miền quê mù mịt…
Một kẻ nào đang sống
Một kẻ nào vừa chết đi
Một trái tim nào máu thôi ngừng chảy
Một vừng trán nào mùa xuân giá băng
Một nụ cười nào âm thầm
Một ánh mắt nào heo hắt
Một mùa… một mùa xuân
Buổi sớm mai chim hót
Lời kêu gào đau thương
Buổi sớm mai chim hót
Với nỗi buồn quê hương
Bao giờ xuân nắng ấm
Chim ơi chim ơi chim
1967