Thảm cỏ bờ sông Hồng
Buổi sớm
Gương mặt em như xa vắng
Anh đi những phố hè tìm mọi mảnh đường quen
Lổ đổ tinh mơ rêu phủ
Đường cong xa vời
Gạch lửa phơi đỏ thắm
Đã từng mưa ở đây
Nắng đã từng trắng
Mảnh tường tươi này
Anh thuộc lòng dấu cũ em qua
Bữa ấy chúng mình đi trong đêm lửa đạn sông Hồng
Mưa lũ
Tay em lạnh mà không run sợ
Anh nghĩ ngày mai còn trời đạn ấy
Mặt anh thì xạm cháy
Nhưng ngày mai ơi
Chớ vắng bàn tay em
Trên đôi vai người lính của ta cứng cỏi từ năm vào cuộc
Ngày mai ơi
Hà Nội không phai
Suốt một ngày bầu trời thăm thẳm
Nhớ riêng em
Tôi nhớ những gì tôi chưa có được
Thảm cỏ bờ sông Hồng non tơ
Màu cẩm thạch nghiêng chào giã biệt
Nếu ta có lỗi với em
Cũng vì ta muốn mình không có lỗi
Trước mặt em còn được tươi cười
Giọng vang và trẻ mãi
Bao giờ ta cũng chỉ là ta thôi
Cùng với những gì ta mến yêu sầu tư mộng tưởng
Thảm cỏ bờ sông Hồng phủ bọc trái tim
Nơi sâu kín ấy cũng đã bị đạn bom chạm tới
Những tròng mắt đảo điên để ý đến ta rồi
Ta chỉ muốn mình không có lỗi
Đừng buồn em nhé, bây giờ
Hồi em buồn nhớ
Anh còn buồn hơn
Em
Nhỏ bé mà trắng tinh
Trước mặt thảm cỏ dòng sông
Cầm tay một bông đại đoá
Em ạ, chớ buồn
Anh vào cực Nam đây
(Viết trước khi giã từ sông Hồng, vào chiến trường miền Nam – 1970)