Rừng cao
Tác giả: Trần Xuân Kiêm
người đi mưa bụi trên rừng vắng
chắc cũng bay đầy theo gót xưa
cỏ úa một hồn ta tĩnh lặng
cũng sầu theo cánh gió đong đưa
người theo mây núi bỏ quên đời
chân bước nghìn năm vẫn lạc loài
đâu biết tình ta là khói ám
một đời vây bủa mãi không thôi
rừng cao rừng cao ơi rừng cao
chiều nay chìm khuất mây phương nào
có ta trong cõi đìu hiu nọ
thở khói nghe hồn tàn chiêm bao
ĐỌC THƠ TRẦN XUÂN KIÊM,
BÀI “RỪNG CAO”
Thơ sao giống chán vạn người
Lựa vần ghép chữ đố thời hay chi
Thơ hay phải có điều gì
Gây nên ấn tượng nơi người mê thơ
Lòng vàng tựa bức tranh xưa
Trăng vàng như ý trong thơ ngập tràn
Long lanh thi tứ rộn ràng
Hồn thơ sóng gợn khiến toàn người ưa
Còn thơ kiểu lá đong đưa
Trong cơn gió thoảng nội đồng lạ đâu
Hay như mây nổi thế nào
Có gì lưu lại ngày sau cho đời
Đọc hoài chỉ thấy hẫng hơi
Kiểu thơ ghép tứ tợ trời trống không
Ít ra cỏ nội hoa đồng
Phải nên hương sắc mới thành thơ hay
NHÀ THƠ ĐẠI NGÀN
(01/02/16)