Chớp bể mưa nguồn
Có kẻ nghe mưa, chạnh mối sầu,
Vắt tay chờ mộng suốt đêm thâu.
Gió từ sông lại, mưa từ biển,
Không biết người yêu nay ở đâu?
Tôi ngủ bâng khuâng một gối buồn,
Giường lênh đênh nổi giữa băng sơn.
Xoay mình, giận mảnh chăn hờ hững,
Tuyết phủ, sương dâng một nửa hồn.
Người ta xa lánh cả tôi rồi!
Trở gối, nghe hồn động biển khơi,
Xa bạn, xa lòng, xa mắt đẹp,
Gió mưa dòng tóc đắng vành môi
Dĩ vãng dầm mưa lén bước về,
Áo chùng, mây tỏa, mặt sầu che
Run tay ấp nửa bàn chân lạnh,
Thương những con đường mưa cuốn đi.
Gió táp ba canh mộng thở dài,
Lùa mây bên gối, suối bên vai
Cô đơn, tay níu trời khung cửa,
Đèn phố nhòa trong nước mắt ai?
Lác đác trong mê rụng tiếng đàn,
Hồn ai khóc rợn bốn giây oan?
Gót chân thủa ấy vào mưa gió,
Còn thoảng hơi sương đậu cánh màn.
Có lẽ Tình đi lạc mất nhà,
Lặng nằm tưởng đến một tên hoa.
Ngẩn ngơ thương mãi vầng trăng lặn,
Hoài vọng nghe rung một tiếng gà.
Ai đến đây buồn chơi với ta?
Ngọn đèn tâm sự thắp trong nhà.
Trời gần mái ngói hay xa nhỉ?
Truyện nở ân tình, đêm nở hoa.
Lầm đầu tôi được thưởng thức tư tưởng của anh Đinh Hùng hồi 1986, tôi đã thấy được sự trưởng Thành và khung trời cao rộng của tâm thức dân tộc ta. Nỗi bài thơ của anh là một pho tượng vô hình diễn tả chân thiện Mỹ của nhân bản con người.