Dọn gánh thăm chồng
Trăm thương, ngàn vạn xót xa
Em xin gởi với vài ba thẻ đường
Trong mấy ký gạo Nàng Hương
Trong bọc mứt gừng, trong nắm cơm khô
Trong đôi tấm áo vải thô
Mỗi đường chỉ thấm lệ mờ mắt em
Dăm bảy gói thuốc lá đen
Đôi dòng thư mẹ nhắn kèm lời cha
Tấm lòng em những đêm xa
Tấm hình con lúc vừa ba tuổi tròn
Giấu trong ngực ủ hương mòn
Giấu trong tim tiếng nước non thở dài
Giấu trong từng sợi tóc mai
Giọt mồ hôi mặn những ngày chờ anh
Đôi gióng gánh nặng ân tình
Từ Nam trẩy ngược đường lên Bắc thành
Biết đường dốc những chông chênh
Biết anh chẳng biết, biết mình nao nao
Đường xa, biết sẽ lao đao
Thôi kệ, cứ hướng chiêm bao mà lần
Gánh trên tay những ân cần
Tìm anh, chia những căn phần bấy nay…
Tàu Thống Nhất, ôi mỉa mai!
Cuốn những đường dài, chia vạn tình thương
Ngậm ngùi ga nhỏ Bình Dương
Trạm Phú Khánh, bến sông Hương rầu rầu
Mưa ủ dột mấy đường tàu
Nắng heo hắt bóng hàng cau quê người
Ngủ gà gật với mồ hôi
Thức lận đận với tiếng lời chung quanh
Nghĩ, niềm vui trong mắt anh
Tưởng, con về học một mình lơ ngơ
Thương, cha mẹ suốt đời lo
Tội, thân em giống phận cò bến sông
Qua ga Đồng Hới, vời trông
Cỏ cây đã nhuốm sắc hồng bên kia
Mưa Bến Thủy lạnh ao đìa
Ga Nghệ An chẳng nắng về trong sương
Ôi sao đây cũng quê hương
Mà nghe lành lạnh chán chường
Mà nghe nằng nặng đêm dường đắng cay
Đôi vai gánh trọn đường dài
Mồ hôi pha nước mắt cay
Thương chồng, xin nhận chông gai riêng đời
Thương chồng, không tiếng than ôi
Thoát ra từ giữa đôi môi nứt buồn
Trời buồn khóc với giọt tuôn
Đất buồn hứng những giọt buồn lâm thâm!
Đường đất cũng giống trong Nam
Cũng bóng cổ thụ, cũng làn nước trôi
Cũng chiu chắt những phận người
Cũng lam lũ, chẳng tiếng cười trẻ thơ
Bên trong những cánh rừng thưa
Tiếng gà hoang gáy giữa trưa
Không, tiếng cuốc đất, tiếng chân đùa hạt xanh
Những đời nấp dưới cây xanh
Vớt bùn, lọc những miếng tanh âm thầm
Đời nghèo quen cảnh lặng im
Cây cao đâu biết cỏ thiêm thiếp sầu
Những bà mẹ quấn khăn nâu
Yếm thâm, đưa mắt gởi sầu theo em
Thì em nhận những đời hiền
Trong khuôn đất dữ, vẫn tin cuộc đời
Rằng đâu cũng có tình người
Qua ánh mắt cũng dư lời hiểu nhau…
Mưa khi em bước qua cầu
Hạ gióng gánh, nhẹ thở phào, anh ơi
Mưa như tiếng đập vui vui
Trái tim anh lúc nói lời thương em
Hồi xưa, hai đứa mới quen
Thấy mưa nhẹ, thấy nắng hiền, thấy vui
Lạy trời, con đã đến nơi
Lạy trời, đây chỗ giam người con thương
Đêm nay con ngủ không giường
Gối đầu trên những bọc đường, bọc cơm
Chờ mai sáng sẽ vào thăm
Gặp chàng sau những sáu năm chia lìa
Chắc chàng thao thức trong kia
Ngủ đi, em với đêm khuya
Ngủ đi anh, giữa trời khuya, bên mình
Em bên anh, em bên anh
Cửa tù đâu khóa được tình thủy chung
Cách ngăn bền nghĩa vợ chồng
Sâm Thương lay lắc sầu trong mưa rào
Mưa khi mình tạng mặt nhau
Hai hàng ghế, những dãy rào ngăn đôi
Anh bên đó với ngậm ngùi
Em bên này với bời bời lệ sa
Tóc anh đôi chút muối pha
Mặt anh gầy, áo bạc pha nắng rừng
Xin cho tôi được run run
Vuốt khuôn mặt, siết hình dong của chàng
Xin được khóc trên vai chàng
Xin được ngửi lại nồng nàn mùi hương
Xin được nắm lấy bàn chân
Ôi chiếc áo lính che thân mỏi mòn
Không nước mắt, chẳng nụ hôn
Vẫn cứng rắn, tính chàng dường chẳng thay
Đây toa thuốc của cha bày
Đây thố mứt mẹ sênh ngày em đi
Đây hình con lúc tập đi
Anh giữ để nhớ những khi một mình
Đêm nay chỉ em với anh
Không gian ba thước riêng dành cho ta
Đêm hoa chúc giữa rừng già
Giữa cõi thù, giữa bạn xa, bạn gần
Tâm tình xin được hiến dâng
Thật trọn vẹn với tù nhân cuộc đời
Anh cho em những nụ cười
Trên ngực nhỏ, trên đôi môi nứt buồn
Cám ơn trời, cám ơn nguồn
Ái ân, kỷ niệm, vui buồn, anh em
Mai em về lại trong Nam
Mong đời sống mới nẩy mầm trong em
Nửa phần anh, nửa phần em
Trăm lần non nước, vạn niềm hy sinh
Đời em, và cả đời anh
Chúng mình chỉ tấc lòng thành
Vững bền giữa những bại khuynh tình người.
[…] http://www.thica.net/2015/08/12/don-ganh-tham-chong/?utm_source=feedburner&utm_medium=feed&u… […]
Máu từ tim nhỏ thành thơ lệ,
Cho tháng ngày xa vắng nhớ thương nhau!
Thanh-Lệ ( trích trong tập thơ “XA VẮNG ” of Thanh-Lệ )
Bài thơ của mình.
Cũ lắm rồi. Cảm tác từ lần theo Bà Mợ ra Bắc thăm Ông Cậu đi tù cải tạo sau 75.
Ông Cậu, bà Mợ đã quá vảng lâu rồi. Đã 40 năm, quê hương vẫn lầm than. Buồn.
Cám ơn Thica.net rất nhiều.
Thơ mình đọc lại vẫn thấy thấm.
Việt Nam liền sau lời tuyên bố Thống Nhất của ông Tôn Đức Thắng, Duẩn, Đồng…
Là hàng vạn chia ly, tan nhà, nát cửa, là hàng triệu sinh linh liều chết vượt rừng,
Vượt biển tìm Tự Do. Bạo quyền CS bán đứng dân, nước cho giặc Tàu.
Dân tộc VN thật quá đau khổ.
Thuận Nguyễn.