Không đề
Tác giả: Vương Đức Lệ
Ðêm vỡ mật bay ra từng mảng trắng
Ngày thu gom háo hức vết chàm xanh.
Mỗi mảnh hồn ta cả ngàn vết rạn
Hững hờ sao? cũ, mới bạn vô tình!
Ôi, dĩ vãng mang đi mùa tuổi dại
Ước mơ thầm quanh quẩn mãi bên ta
Dòng sông xưa, đầu nguồn cạn suối
Vũng biển khơi nằm đợi giải băng hà!
Ta đốt lửa soi đêm dài khuyết sử
Gọi hồn ta tìm những dấu chân muông
Em thơ thẩn bên ngoài hang động cũ
Mờ mờ in cõi mộng bóng trăng suông.
Vùng núi cũ nghìn xưa cơn địa chấn
Dòng dung nham triền dốc chảy vòng quanh
Ta đứng đó, đời không dưng khánh tận
Ô kìa em nghìn giọt lệ long lanh.
Người khai quật cả một vùng hoang mạc
Thấy xác ta trong cát bỏng im lìm
Ðào bật móng trái tim đau cổ tháp
Tỉnh dậy rồi đêm trắng mấy ngàn đêm.