Có một lần trăng
Vẫn dòng sông ăm ắp mỡ màu
Lúa tiếp lúa rộng dài cánh bãi
Trăng vẫn sáng như trăng buổi ấy
Bên vệ cỏ đê này người hát tôi nghe
Gương mặt người đẫm ánh trăng khuya
Đôi mắt nói những lời tôi ao ước
Dưới trăng ấy giấu nhau làm sao được,
Giấu làm sao điệu giọng mê say
Đôi tay kéo lên những gầu nước đầy
Lời hát kéo dòng sông lên với lúa
Lời hát mãi là lời nhắn nhủ:
Lên chùa bẻ một cành sen…
Như ai xưa đứng ngẩn bên thềm
Tôi ngẩn ngơ để dây gầu rối xoắn
Lòng trong sạch có vầng trăng chứng giám
Chỉ thấy trong đêm mùi cỏ ngọt như mời
Để tôi tin hạnh phúc của riêng tôi
Cái lần ấy đất trời cố ý
Cành sen xưa ai một lần đã bẻ
Mà tơ lòng sao mãi chẳng thôi vương!
Nhiều nắng mưa cỏ vẫn một mùi hương
Lần ấy gặp tôi không sao dứt nổi
Đừng trách nhé phút lòng tôi bối rối
Trước cỏ non mềm không nỡ bước chân qua
Người còn đây hay người đã xa
Xin hãy thắp ngọn đèn như trong câu hát cũ
Thì dẫu mấy xa xôi cách trở
Tôi nguyện tìm về nghe hát dưới thềm trăng
Sẽ lại xách gầu đi tát cạn cả lòng sông…
1987