Vì em tôi đã làm Sa Di
Thiền viện tôi trưng chỉ ảnh em
Kinh kệ nghìn pho có một tên
Viết hoa một chữ không ai hiểu
Phật bảo: kinh mà không phải kinh
Thế giới vì em sẽ dịu hiền
Biển đời phút chốc bỗng bình yên
Cánh chim tịch mịch miền vô niệm
Vô chấp, em ngồi như Quan Âm
Ba nghìn thế giới quy về đây
Vóc ốm em đi. Ngón cũng gầy
Thấy trong Địa Tạng em và mẹ
Tam Bảo theo tôi: có dáng người
Muông thú vì em ở với rừng
Tôi vì em ở với thi ca
Thấy nhau là một đâu còn ngã
Thân chẳng riêng thì tâm nào riêng?
Phá chấp. Như Lai ở dưới trần
Hiện thân Bồ Tát cứu nhân gian
Cây oan khuất vẫn nghìn tay vẫy
Tôi vẫn nhìn em là chân kinh
Xuống tóc. Theo em khép cửa đời
Vào thiền để chỉ thấy viền môi
Yêu nhau ai bảo tâm không trụ?
Quên hết. Nhìn nhau. Nhất quán rồi.
Vì em tôi biến thành sơn tự
Mái đỏ tường rêu. Hoa hổ ngươi
Tình tôi là thảm xin em bước
Rất khẽ mà nghe đất nhớ trời
Nước mắt em trên chánh điện tình
Nở hoa siêu độ hoá tâm kinh
Đêm đêm tôi nhớ bàn tay cũ
Và thấy trong kinh đủ bóng, hình
Vì em tôi đã làm Sa Di
Không đi nên ý vẫn quay về
Bế quan toạ thị. Tôi và vách
Em tụng kinh gì? Cho nghe đi
Hôn em Bồ Tát. Chuông kinh hãi
Rung hoảng vì tôi? hay cả em?