Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Một tuyên ngôn của người nghệ sĩ

    Ta ở đâu
    Giữa những vách tường che
    Trong cô đơn chập chùng vây bủa
    Cười xé ruột
    Và vui tràn lệ ứa
    Giữa muôn trùng xao xuyến mênh mông

    Ta đi đâu
    Giữa muôn nẻo cũ mòn
    Vết giày đạp
    Xác xơ làn cỏ rối
    Những phố xá chất chồng
    Những làng thôn đan nối
    Vũ trụ hao gầy từng giờ khắc lại sinh sôi.

    Vạn năm rồi trái đất vẫn buồn vui
    Và ảo ảnh rớt tan trong tĩnh lặng
    Và hy vọng trồi lên trên ngọn sóng
    Nơi cánh buồm chao đảo cuối chân mây
    Vạn năm rồi trái đất vẫn quay
    Và con người yêu đương – hận thù – lừa mị
    Hạnh phúc như tấm áo nát nhàu như căn nhà cũ kỹ
    Hạnh phúc trinh nguyên như lửa chói lọi
    Như ánh sáng mặt trời
    Con người dối gian
    Thành thực
    Vẫn thế thôi
    Nụ cười như ngọc châu
    Nụ cười như rắn độc
    Thế kỷ của robot, hạt nhân và tiện nghi sinh hoạt
    Vẫn nỗi lo âu buồn thảm thuở hồng hoang
    Ta sinh ra trong thế giới cũ mèm
    Không có chi dưới mặt trời mới lạ.

    Nhưng ta thề
    Trên trái tim ta
    Trên cát bỏng
    Trên nước trong
    Trên đá
    Trên những gương mặt người héo úa tả tơi
    Trên nỗi cô đơn thăm thẳm tuyệt vời
    Trên tro tàn khổ đau
    Trên thây ma ảo vọng
    Ngày nào đó khi ta còn sống
    Ngọn cỏ bên đường sẽ trổ xanh hơn
    Núi sẽ cao trông ngóng mỏi mòn
    Biển hùng vĩ và nhiệt cuồng bão tố
    Ta sẽ quất hồn ta thành gió
    Xua đám mây hắc ám ven đồi
    Làn khí độc trên ao hồ thối rữa
    Ta sẽ đốt óc não ta thành lửa
    Đặng đun sôi huyết mạch con người
    Mỗi giọt máu lăn như một mặt trời
    Từ rừng hoang nguyên
    Tới chân trời bất tận
    Không thể náu mình trong câm lặng
    Không úp mặt xuống khổ đau
    Không vùi xác giữa đơn côi
    Ta sẽ hóa thân trong những khúc ru hời
    Trong câu hát dịu dàng ngọn lá
    Để đi qua khu rừng băng giá
    Những con sói khổ đau
    Sẽ trở lại yếu mềm
    Những trái tim oán hờn cay nghiệt
    Trong chén rượu não lòng
    Sẽ bồi hồi run rẩy
    Như phút giây run rẩy đầu tiên

    Rồi đời ta sẽ tắt lặng giữa đêm
    Như cây nến tan trong quầng lửa
    Và yên ngủ dưới trăm tầng lá úa
    Xác tan rồi
    Hồn khát gọi màu xanh.

    Bình luận

    1. ĐỌC DƯƠNG THU HƯƠNG,
      BÀI “MỘT TUYÊN NGÔN CỦA NGƯỜI NGHỆ SĨ”

      Ôi thú thật ta vẫn luôn dị ứng
      Khi đọc thơ được gọi thơ tự do
      Bởi trống trơn vàn điệu chỉ ơ hờ
      Hỏi có thấy chút gì đâu hấp dẫn

      Dương Thu Hương một nhà văn nổi tiếng
      Nhưng làm thơ quả thấy đọc chưa vô
      Dẫu Tuyên ngôn người nghệ sĩ thế nào
      Nhưng đọc thật chỉ thấy toàn lạc thếch

      Bởi nhà thơ phải người chuyên vần điệu
      Thể thơ nào cũng phải thế mà thôi
      Nên nếu thơ chỉ viết kiểu bời lời
      Có chi đáng gọi là thơ chăng tá

      Nói như vậy nhưng đây không điều lạ
      Thơ tự do ta vẫn đã làm rồi
      Nếu có làm cũng chút ít chơi thôi
      Nó dễ quá có gì đâu phải cố

      Cần nói thế để mọi người cùng rõ
      Muốn làm thơ phải có chút tứ thơ
      Muốn làm thơ vần điệu chẳng lơ mơ
      Vần điệu chính phần nhạc thơ quả đấy

      Thơ muốn hay phải thi trung hữu họa
      Nghĩa là thơ như bức họa tự nhiên
      Thơ là hình là ảnh mới ra thơ
      Thơ đâu chỉ kiểu gỗ lăn đá chạy

      Nên thơ đẹp phải luôn thơ ngẫu hứng
      Cố làm thơ thì thơ có gì hay
      Thơ phải đâu ráp chữ với chọn vần
      Mà thơ phải tự nhiên như nước chảy

      Tức nhà thơ không bao giờ gò bó
      Mà nói chi nói đại cũng ra thơ
      Giống trên đường ta cất bước nhỡn nhơ
      Thơ tựa gió chung quanh là thế đó

      NHÀ THƠ ĐẠI NGÀN
      (17/01/16)

    ví dụ: http://www.example.com

    Lời bình: (Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu)