Người phu mộ
Bỗng nhớ lại như đã từ lâu lắm
Tôi nằm yên trong ruột đất quê hương
Người phu mộ với bàn tay lạnh cóng
Đỡ cho tôi xuống nghĩa địa bên đường
Một nấm đất giống bao nghìn nấm khác
Không tuổi tên như một kẻ lạc loài
Hay như những bà con thân thiết
Nhìn đất thôi cũng đã nhận ra người
Bao dời đổi biến thiên lịch sử
Bao nắng mưa bạc trắng tháng cùng năm
Tôi nhận biết dưới tầng đất tối
Bởi hồn tôi linh cảm với trần gian
Và cuộc sống đời riêng tôi cũng thế
Niềm vui nỗi đau như mưa nắng theo mùa
Hứng từng giọt niềm vui không dễ
Dưới nắng hè khô khát ban trưa
Người phu mộ già nua hiện thân trường cửu
Tóc bạc phơ đổ bóng huyệt ban chiều
Tay run rẩy đào sâu ruột đất
Chôn lặng thầm bất hạnh tình yêu
Như ánh sáng chôn vào bóng tối
Những vì sao vỡ chết tự trời cao
Trái tim giấu những điều không thể nói
Vào đất đen người phu mộ mới đào
Và nghĩa địa bên đường tôi là người mới đến
Xưa sống nhiệt cuồng sướng khổ với buồn vui
Người phu mộ sẽ là em thương mến
Đắp cho tôi nhưng xin chớ ngậm ngùi.