Mưa Cẩm Giang
Thăm thẳm đường trường, tôi, người cô độc.
Mòn gót giày cắm trọ quán đêm nay.
Mưa Cẩm Giang1 như niềm đau ai khóc.
Đường sụt sùi qua mấy nẻo truông lầy
Cho cốc cà phê, cô hàng xanh tóc!
Ta uống đắng cay, hay mắt em say?
Nghe đâu đây ai cười lên vỡ ngọc
Thấy đau chúng mình một kiếp trắng tay
Cố tri mấy đứa giờ đây lăn lóc.
Ở chực nằm chờ, hay giạt đó đây?
Tiền thân chúng mình có là con cóc
Thơ nghiến răng cho trời chuyển mưa bay
Ta đâu phải giận đời mà trách móc?
Như những thằng hề không biết múa may.
Cà phê đầy cốc, cô hàng xanh tóc.
Miệng em cười, nhạc đắng chở màu cay
Cẩm Giang ơi! Đây, ngày xưa tang tóc.
Xiềng khua chân rổn rảng kiếp đi đày.
Lớp hưng phế xô nghiêng nhà tróc nóc
Mồ những ai nằm trăng lạnh gió lay?
Cổng biên thùy lòng tham luôn dời cọc2
Rồi, với thời gian, người chết xanh cây!
Cho thêm nữa cà phê, sao em khóc?
Ta hiểu rồi, em đã cảm thương vay.
Mờ nếp áo xanh rêu tràn bụi mốc
Chung một thuyền thơ, tâm sự đêm nay.
Nước sông Vàm Cỏ nguồn xuôi trong lọc
Chắc có mang hoa về quán ngày mai?
Cho thêm nữa, cà phê, em đừng khóc!
Trời hết đêm, rồi nắng sẽ dâng ngày.
Tôi, tôi là khách lữ hành cô độc
Vỡ lệ nằm nghe mưa quán đêm nay.
- Thị trấn Cẩm Giang thuộc tỉnh Tây Ninh [↩]
- Thời điểm tác giả viết bài thơ là khoảng những năm 1950, quân đội Cam-pu-chia đóng gần biên giới Tây Ninh thường lấn đất dời cọc, gây ra những xung đột ngoại giao với Việt Nam. [↩]
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Anh Việt Thu phổ nhạc thành nhạc phẩm Mưa đêm nay.
Dưới đây là phiên bản do Hoàng Oanh trình bày.
Bài thơ “Mưa Cẩm Giang” được phổ biến trong khoảng năm 1957-1958; thời gian đó, Trường Trung Học Công Lập Tây Ninh mới khánh thành, Thi Sĩ, Giáo Sư Trường Anh dạy học tại đó!