Cơn giông
Tác giả: Trương Vũ Thiên An
Mỗi bí ẩn sau màn mưa: bảy sắc
Chị ước: – Rồi qua cầu hai đứa vịn tay nhau
Tự đó nghe mưa lòng em hồi hộp
Cứ đưa tay chực dắt một tình đầu
Chị đã xa rồi cầu vồng cũng gãy
Em cũng lớn rồi hết ngóng máy bay
Chuyện ngày cũ như cánh chuồn rung mãi
Mưa ướt một tay em
Một tay ửng nắng đầy
Em đi mãi trong những chiều nắng rọi
Ngỡ đời mình là vệt nắng xiên khoai
Cứ ngửa tóc mặc cho chiều mưa gội
Ướt bao nhiêu là khô đủ một chân trời?
Em đi mãi phía chị về diệu vợi
Phía cầu vồng nông nổi bóng mưa rơi
Phía nhẫn nhục một bàn tay em đợi
Nắm một cơn giông
Và đi trọn một đời.