Sau phút biệt ly
Trời ở đâu, mà nước ở đâu?
Mây bay tám hướng lạnh chân cầu.
Tôi đi, đi mãi tìm trăng rụng
Loáng thoáng hoa rừng vướng vó câu.
Nhà ở đây, và tôi ở đây
Nửa khung cửa nhỏ, cánh thơ đầy.
Từng chiều nhẹ nhẹ vương theo gió
Có cả trăng về với bóng mây.
Thôi nhé! Người đi cứ việc đi
Nhìn nhau lần chót nữa mà chi?
Có hồn nghệ sĩ lang thang đấy
Tiếng hát vang đường khóc biệt ly.
Tôi mơ hoa đăng đêm Giang Châu
Bốn mắt ngời sao… Họ hiểu nhau.
Họ hiểu nhau rồi, sau buổi ấy
Đôi lòng cùng nặng trĩu thương đau.
Bờ suối kìa ai soi võ vàng
Nét gầy hằn rõ vẻ hiên ngang.
Tôi về khép kín dư âm lại
Cho đọng tơ lòng những tiếng vang.
Đấy một người đi tìm một người
Sa trường ghê lạnh máu tanh hôi
Sa trường có cả vầng trăng đẹp
Tôi nhớ đêm nào giọt lệ rơi.
Có tiếng chân người bước ở đâu
Mênh mang cồn vắng trắng ngang đầu.
Sang Tần buổi ấy chia cành liễu
Sông Dịch trầm trầm nhạc nhớ nhau.
Kìa đôi chim én đã bay về
Mà cánh chim bằng vẫn cứ đi.
Lá rụng, cành rơi cành thấp thoáng
Trăng vàng gầy gõ tiếng tử quy.
Thôi, không nhạc nữa, không thơ nữa
Không khóc, mà không một tiếng cười.
Tôi nhất định không, không tất cả
Khi người ấy vẫn ở xa xôi.
ĐỌC THƠ NGÂN GIANG,
BÀI “SAU PHÚT BIỆT LY”
Thơ chưa hay mấy nhưng có hồn
Có hồn tuy dẫu còn mông lung
Ngân Giang thơ đấy ai khen nhỉ
Đọc cũng tạm thôi chẳng phải tồi
Cuộc đời lận đận quả thương thay
Hai lần tự vẩn nào ai hay
Tưởng chết mà toàn luôn sống lại
Mới thành cơ khổ trên đời này
Giác ngộ lần xưa trước Phật đài
Muốn thành chánh quả có đâu sai
Đến sau giác ngộ thêm lần nữa
Đi rãi truyền đơn cũng kém ai
Nhưng thôi cuộc sống cũng dần qua
Có chút thi ca cũng gọi là
Hương sắc một thời đâu giữ mãi
Nói chi trần tục cũng ta bà
NHÀ THƠ ĐẠI NGÀN
(16/01/16)