Trăng về khuya
Tảng đá Núc ngó nghiêng trời Phú Thuận
Bến Thu Bồn liếc xéo bãi Hanh Đông
Rộn gió nồm lên thao thức đôi lòng
Hai đứa sẽ… mà không: Đời sấm dậy
Ví von gọi tang thương cây cầu gãy
Xóa tên em ngày lửa chiến chinh bùng
Chợ Thu Bồn chia sẻ nỗi đau chung
Bằng xác của năm người cùng ngã quỵ
Ray rứt mãi theo chân người bền bỉ
Mà ngày về Giao Thủy vẫn ngàn dâu
Muốn qua sông đò hết giữa đêm sâu
Anh lại đứng trên cây cầu đã gãy
Nhánh mở chung theo dòng sông xuôi chảy
Còn nhành riêng mai ngược dải Thu Bồn
Vắng em rồi ai ngó vọng cố thôn
Mà rạo rực khi gió nồm reo sóng
Lỡ thanh xuân nên con đò kỳ vọng
Đưa khách về lẻ bóng giữa quê anh
Vần thơ yêu gieo ý mãi không thành
Tảng đá Núc ngó Phú Hanh buồn tủi
Sông ngửa mặt bóng trăng rơi xuống núi
Đêm hồ nghi chú Cuội sẽ điên tình
Khách ngậm ngùi nhìn sông núi lặng thinh
Bỗng bội thực u tình đau xé ruột
Năm xưa hai mà bây giờ còn một
Chinh chiến bùng thiêu đốt mất phần kia
Xin một lần ngồi lại dưới trăng khuya
Mượn sương mỏng viết văn bia dị ngộ
Không từ quê nhà không từ phố cổ
Mà lênh đênh bão tố cuốn theo dòng
Rạng sáng ngày mai anh sẽ xa sông
Em ở lại chúc ngủ đồng ngon giấc.
Hè 1978