Theo dấu chân xưa
Hoa dủ dẻ làm bông tai cưới vợ
Lễ rước dâu từ nhà bếp ra vườn
Con nhỏ khờ nói năng nghe cũng ngộ
Mầy cưới tau về phải ráng mà thương
Anh ừ đại, nghe sướng rơn trong bụng
Con nhỏ khờ chịu lấy một thằng ngu
Ăn tiệc cưới mạnh ai nấy bốc lủm
Khóm mít, xoài xanh, mấy củ khoai từ
Thành chồng vợ lâu lắm rồi em nhỉ
Mà bây giờ ở cái tuổi năm mươi
Đứa bà ngoại – đứa khật khùng đãng trí
Nhớ nhớ quên quên chuyện giữa hai người
Hoa dủ dẻ ngạt ngào hương đồng nội
Con nhỏ khờ bỗng ranh mãnh hết chê
Miệng nó nhắc chuyện ngày xưa đám cưới
Giọng xoài non chín héo… cắn chua lè
Thành cố tật cứ tưởng mình ông ngoại
Nhưng thôi rồi, bếp cũ lạnh tro than
Cuộc chồng vợ chẳng bao giờ diễn lại
Thương thằng ngu ngồi gặm trái xoài vàng
Dấu chân xưa in vết hằn năm tháng
Trên cành khô, trời hỡi: một xác ve
Muốn bắt chước gã bồn ca một bản
Sợ buồn lòng bà ngoại những khi nghe…