Lạ lùng không?
Tác giả: Nguyễn Đăng Khoa
Em có thấy lạ lùng không?
Khi tôi bỏ rơi những công viên diêm dúa.
Tôi hỏi thăm những cánh đồng địa chỉ của một loài hoa dại lẻ loi.
Tôi chỉ muốn đến đó, ngồi nghe hoa kể về sự rực rỡ nhiệm màu.
Em có thấy lạ lùng không?
Mùa xuân, những hàng cây cười bằng nụ cười tróc gốc.
Mùa xuân, chỉ có những người ăn mày hiểu rõ về hạnh phúc.
Mùa xuân đến trong bàn tay bé thơ xoa đầu con chó dữ.
Mùa xuân, tôi đến tìm em.
Chỉ gặp những con đường hốc hác.
Em có thấy lạ lùng không?
Khi loài người sinh ra
Đều phải uống một liều thuốc Mất.
Tôi đang mất dần tôi.
Em đang mất dần em.
Sao chúng ta không khóc?