Khi chiến tranh đi qua
Gửi đồng đội cũ
Khi chiến tranh đi qua đời cha
Mỗi sợi tóc một câu chinh phụ
Khi chiến tranh đi qua đời mẹ
Nước lần mòn giấu giếm trong tim
Khi chiến tranh đi qua đời em
Cây trúc tong teo chiếc lá
Khi chiến tranh đi qua ruộng vườn
Khói bom khét tận cùng gốc rạ…
Chỉ cánh chúng ta chẳng nghĩ lo nhiều
Đi vào chiến tranh như đi chợ
Cứ như không cánh ta chợ rất là buồn!
Đã một thời nói về chiến tranh rổn rảng và vui vẻ
Rằng nhất đỏ ngực, nhì xanh cỏ
Thật là hiên ngang!
Thằng Lương nằm lại Khe Sanh
Thằng Lâm, Thằng Điền, thằng Phùng Quảng Trị
Thôi, không nói nữa
Cầu cho vong hồn mấy đứa được yên!
Cái chết bây giờ không khét na-pan
Cái chết không rung từng cơn sốt rét
Không bọc trong tăng, không vây trong chốt
Cái chết không ăn nhầm nấm độc trong rừng
Không vắt vẻo kẽm gai, không, không, không, không…
Sao vuốt mắt chúng mày mấy lần không được
Chúng mày cứ nhìn tao mắt mở trừng trừng
Thôi, không nói nữa!
Cầu cho vong hồn mấy đứa được yên…
Chiến tranh đi qua cái nhớ, cái quên,
Cái nhớ đã làm duyên, cái quên không cả thẹn,
Cái nhớ cái quên cô độc trên đời
Như không nói ra thì không tiện, thế thôi.
Chiến tranh đã đi qua rất xa, rất xa…
Tóc mẹ bạc hết rồi không bạc thêm được nữa
Cha đã thêm vào những năm tháng mong manh một cây gậy nhỏ
Cây trúc ngày xưa phơi áo lên cành
Chút rượu cuối cùng ta rót cho em
Rót cho ta và cho đồng đội cũ
Lời cuối cùng rồi thôi không nói nữa
– Cầu cho vong hồn mấy đứa được yên!
1996