Bức thư đầu xuân
Tác giả: Tạ Ký
Tết đến hai ngày rồi mẹ nhỉ?
Đầu xuân con biết mẹ đang buồn.
Ai vui chi được đời tang tóc,
Sông chứa sầu đau, núi dựng hờn.
Ra đi từ dạo mùa cam chín,
Đã mấy mùa cam con chửa về.
Tóc mẹ hoa râm, nay bạc trắng,
Vô tình trước ngõ trắng hoa lê.
Có những đêm buồn con phát khóc,
Nhớ xưa tết đến dậy mai vàng.
Tha hương thân bé còn lăn lóc,
Mỗi độ xuân về mỗi dở dang.
Quê nhà hoang vắng ra sao mẹ?
Đây phấn son bay ngập phố phường!
Con vẫn trông chờ sâu cả mắt
Ngày nào thiên hạ biết yêu thương.
Con viết bức thư này giữa lúc
Súng xa vang động cánh mai vàng,
Nhà trọ cô đơn nghe gió giục,
Bồ câu giỡn nắng mới bay ngang.
Ít bữa mai tàn rơi trước ngõ,
Nhặt giùm dăm cánh ép cho con.
Mẹ ơi! đợi lúc trời thôi gió,
Con sẽ quay về để mẹ hôn.
Tôi được đọc bài thơ này lúc còn rất nhỏ, trên tờ báo Đời Mới của Trần Văn Ân, khoảng 54, 55 gì đó, lúc tôi độ 8-9 tuổi.Tôi nhớ tên tác giả hình như là Tạ Ký, nhưng không chắc. Hôm nay tình cờ gặp lại bài thơ, gặp lại Tạ ký khi tuổi mình đã quá thất thập, lòng xao xuyến.
Thỉnh thoảng vào dịp tết hay những lúc có tý hoài niệm về tuổi thơ mình, tôi hay lẩm nhẩm một vài đoạn thơ này mà tôi còn nhớ. Hôm nay, ngày 25/12 ở quê người, không khí cũng giống như ngày cuối năm, đêm giao thừa của quê mình, bài thơ làm ấm lòng tôi lắm: Tết,mai vàng, mẹ, chinh chiến.v.v. và cả tác giả cũng không còn,nhưng những gì bài thơ in dấu trong tâm hồn tôi thuở còn thơ vẫn còn lung linh…
nkp