Bài thơ mời em theo vào cuộc đời
Anh làm bài thơ tặng em, với những dòng chữ xây lên thành cửa lớn, mời gọi vô lượng khắp người thiên hạ, nơi không còn nhịp điệu âm vận làm cho người mệt nhọc, nơi không nhiều chữ nghĩa tuyên ngôn thành trì, nơi lòng anh phơi hồ biển… và cả những hình ảnh em ẩn hiện từ những kiếp thật xa trên núi rừng Himalayas… Anh làm
bài thơ tặng em, nơi đưa tay chụp những mảnh đời và ngạc nhiên thấy chúng rời tay để bay lên thành chữ viết, và rồi hốt nhiên thành đời sống riêng tươi mới hiện hình trên trang giấy với muôn ngàn cánh cửa hiện ra mời chào, khi thơ đã thành đời thật, cũng rời rạc, hư vỡ, mong manh… vì tay anh chỉ chụp được những gì rất là phần mảnh tan tác của đời… Anh làm bài
thơ tặng em, khi từng chữ từng câu như dường đã trật nhịp lỗi hàng, khi các hàng chữ tự đứng lên ôm mặt khóc, vì anh không làm gì toàn bích được, vì anh đang trong đời thật và những gì trong đời thật đều thoắt hiện thoắt tan và thoắt mất, như khi chúng ta nhìn mình trong gương và rồi gương rạn vỡ… để anh tìm nhặt lại, có phải thơ anh là các mảnh kính ráp lại… và những lằn rạn vỡ hiển hiện không che giấu được… Anh làm bài thơ
tặng em, và mời gọi em cùng vào chụp bắt lấy những mảnh cuộc đời, vội vã ném ngay lên giấy vì chỉ sợ chúng biến dạng, nhưng rồi tự đời giấy cũng bay lên và xé thành nhiều mảng để anh chạy tìm và rồi ráp lại, các mảng giấy này có bao giờ giữ được chân dung em, hôm qua hay hôm nay, hay ngày mai… những hình ảnh với nếp nhăn sâu thêm từng khoảnh khắc… kiếp sau đâu còn bóng hình nhau… Mời em
theo anh vào đời, nơi tất cả chữ viết đều là thơ, nơi tất cả lời nói đều là thơ, nơi tất cả ảnh hình đều là thơ, nơi khắp cuộc đời mong manh này chưa hề xa lìa thơ, nơi đã bao dung cho mình gặp nhau, nơi bà già góc phố và trẻ em đầu đường đều là thơ và đều là nhà thơ, nơi em ra phố và thấy quanh mình ai cũng là thơ… và sẽ không còn gì tách rời khỏi thơ nữa, dù là vuông gạch góc phố, hay mảng tường loang lở đầu đường, nơi chúng ta nhìn đời bằng đôi mắt và tấm lòng đơn sơ… Mời em theo anh vào đời,
nơi chúng ta sẽ cùng đẩy những cửa lớn cho đời, nơi chúng ta mời gọi thế giới hãy nói cho nhau, hãy viết cho nhau, và hãy đọc cho nhau… nơi nghệch ngoạc thật mau những chữ rất nguyên sơ, cho một cuộc đời rất tinh khôi. Nơi Thơ là cuộc cách mạng rất là nhân bản, khi đã biến mọi thứ trên đời thành thơ, và biến mọi người thành nhà thơ. Và cũng là nơi thế giới sẽ lìa xa cái ác. Hãy ném chữ lên giấy, hãy đắp chữ lên giấy, và gọi đó là thơ, vì thơ là tất cả những gì em nhặt lên và cầm tới, là tất cả những gì em chợt nghe và nhìn tới, và là tất cả những gì em làm… và hãy làm thật nhanh, thật mau để ngày mai chữ sẽ có một đời riêng… như khi anh nghĩ tới em… vì mỗi một ngày mai là vĩnh biệt muôn trùng hình ảnh hôm nay…