Thơ viết dở cho vợ và tình nhân
bốn mươi mấy năm rồi – ta chán ta
gã làm thơ thuở ấy đã già
bốn mấy mùa thu như loài lá rớt
bốn mấy mùa đông trời hoài rét mướt
bốn mấy lần xuân không nụ mai vàng
ta đã ớn rồi cái nạn văn chương
bốn mươi mấy năm đi hoài không tới
bên quán trần gian ai người đứng đợi
có phải là em, cô vợ trần thân
có phải là em, thường gọi tình nhân?
ta mãi lơ mơ suốt một đời tình
mãi lưu lạc những hiên nhà gái đẹp
bởi thứ giả vẫn nhiều hơn thứ thiệt
ngó trăm lần không rõ nổi vàng thau
nếu em hỏi ta ai là tình đầu
ta sẽ trả lời không ai tình cuối
như chú ngựa hoang mấy trời rong ruổi
gặm miếng cỏ nào cũng thấy thơm ngon
(bởi muôn năm ta thiếu đói trong hồn!)
nếu không có em, ơi người vợ khổ
ai khêu ngọn đèn, che giùm cửa sổ
để anh về ấm lại những ngày đi
ai khóc òa trên bản thảo canh khuya
khi đọc thấy những điều không dám đọc?
mới buổi cưới xin em còn bím tóc
mà bây giờ em phải bới thêm chang…
và không có em, ơi những tình nương
thơ viết rồi, ai sẽ lật sang trang?
1985