Thư cho người
Gắng lên em, hòa bình sắp ló dạng
Ta sẽ về đồng ruộng dưới quê xưa
Hôn lá hôn cây hôn trời hôn đất
Sau chiến tranh, tình nối lại đôi bờ
Gắng lên em, đừng buồn đời tủi hổ
Bởi sắp ngừng tiếng súng giữa quê cha
Anh sẽ về như con bướm thật thà
Yêu cho hết hương cau ngày nắng mới
Gắng lên em, đừng sầu vì cơm áo
Nơi phố người xa hai buổi ngược xuôi
Bởi chúng ta sắp về thăm lại lúa
Lúa sẽ reo trong hồn mỗi con người…
Gắng lên em, đừng khóc anh tàn tật
Trong những ngày chinh chiến quá lao đao
Hãy mừng nhau còn niềm tin, chưa mất
Dù một mai anh như ngọn gió sầu
Gắng lên em, gắng thương đời hiu hắt
Của mẹ cha lụn bóng cuối quê nhà
Mẹ sẽ cười cho trẻ thêm vài tuổi
Khi người về sau-gió-bụi-can-qua…
Gắng lên em, đừng bao giờ tuyệt vọng
Vì chiến tranh không còn chỗ rong chơi
Chiến tranh này rồi cũng dần tàn lụi
Ta sẽ về ôm bể rộng sông vui
Gắng lên em, đừng buồn khi chiều xuống
Cho áo hoa tím cả mắt hôn hoàng
Bởi anh cũng sắp về cưng lại chuyện
Hai đứa mình thường yêu mến hoa xoan
Gắng lên em, ngựa sắp dừng vó trận
Chiến chinh tan, mình nói chuyện vợ chồng
Đâu đã muộn, phải không em yêu dấu?
Phải không người môi đỏ chốn quê mong?
18-10-72