Gương
đằng trước mặt gương tráng thủy
mỗi ngày
ta gặp một kẻ lạ ngắm nhìn
kẻ lạ
người đàn bà lạnh lẽo ở đầu kia đời sống ta nhìn đến
buổi sớm mai
chúng ta có cùng với nhau một trang điểm ra đi
chúng ta có mắt vô hồn
có môi mím chặt
có phấn son không che đủ tim khô
có áo quần không đậy vừa hồn chết
kẻ lạ
chúng ta có cùng với nhau hai bàn tay móng nhọn
năm ngón này để vuốt mắt con
năm ngón kia để lui cui đào huyệt
chúng ta có với nhau một cái nhẫn trơn
đeo ở ngón áp út
(thì cũng chính chúng ta tự xỏ vào tay
trong một đám cưới vô hình ta cùng tưởng tượng )
chúng ta cùng bước vào đời sống
ở nơi này ta được gọi là bà
còn nơi kia ta là cô (cũng có gì khác biệt? )
chúng ta cùng nhếch môi khinh mạn
như đã cùng để rơi một giọt nước mắt âm thầm
cùng đớn đau lặng lẽ
cùng đợi chết từng giờ
và trong thăm thẳm tình – dù tăm tối ê chề hay rực ngời
kiêu bạc
cũng có ai khác đâu
ngoài chúng ta gậm nhấm cùng nhau
(ôi với dấu răng mòn
ta tha tình buồn bã)
nhưng kẻ lạ
phải chăng vẫn là một điều gì không ổn
khi đằng trước mặt gương tráng thủy
mỗi sớm mai
ta còn phải ngắm nhìn nhau ?