Mưa xứ Huế
Năm nao tôi qua làng Duệ,
Cùng em bàn chuyện mai sau.
Nghe em nói về xứ Huế,
Mơ màng biết hẹn tìm đâu?
Em kể: Sông Hương man mác
Thuyền trôi, dòng nước nao nao.
Gió thoảng qua lầu Thương Bạc
Nắng vàng đường xuống Nam Giao.
Em nói: Nếu về Vỹ Dạ,
Thôn em, trong khung dừa xinh.
Anh sẽ đi qua Ðập Ðá,
Lá hoa kể chuyện ân tình.
Sau nhiều mùa thu xa em
Tôi được đến thăm xứ Huế.
Chân bước trên cầu Tràng Tiền,
Thời gian sao qua mau thế!
Tôi đã thăm phong cảnh Huế,
Còn Em, tôi biết tìm đâu
Chiều xuống cố đô lặng lẽ
Khói mờ mái Phu Văn Lâu.
Mưa giăng đường vô Thành Nội,
Ngỡ ngàng tôi đã gặp em.
Nhìn tôi, thản nhiên đi tới,
Như người chưa một lần quen.
Vì em đi bên “người ấy”
Chứa chan hạnh phúc với tình
Tôi đứng bên đường tự thấy
Mình sao xa lạ với mình
Ðã trọn một mùa vọng tưởng
Ngày xưa, chuyện cũ, xa rồi
Nhìn em khuất sau cửa Thượng1
Mờ mờ xứ Huế mưa rơi.
1953
- Còn gọi là cửa Thượng Tứ – một trong mười cửa chính của kinh thành Huế. Cửa Thượng Tứ có tên chữ là Đông Nam Môn, nằm ở góc Đông Nam kinh thành. Phần cửa vòm được xây dựng vào năm 1809 dưới thời vua Gia Long, vọng lầu được xây dựng vào năm 1829, thời vua Minh Mạng. Sở dĩ cửa có tên gọi là Thượng Tứ là do ở khu vực bên trong cửa thành này, triều đình đã thiết lập một cơ quan tên là Viện Thượng Tứ, chuyên trông coi việc nuôi ngựa để kéo xe cho vua. [↩]