Bui một tấc lòng
Mắt môi đâu nữa mà qua mặt
mười năm ai tiếc lục tham hồng
bây giờ đã sáng đôi tròng mắt
dông bão dư đồ có thấy không?
Có thấy cơ đồ căng huyết quản
sấm ngàn năm ngấm lỗ chân lông
tay ai tô vẽ màu quan dạng
mười ngón xòe ra trắng cả lòng
Ai bảo địa cầu đang lúc phẳng
bụng người ngay vấp lưỡi người cong
bốn phương gió nổi trời tao loạn
có một rừng cây toạc máu ròng
Có tiếng kim tiền rơi xuống vực
giữa chừng thác nghiệp đổ hư không
ngày mai đá cũng mòn theo nước
lý tưởng trơ trơ đứng giữa dòng.
Cũng bởi căn nguyên vốn lộn sòng
phận cành rêu níu phải cành rong
đứng chân quẫy đạp về châu thổ
gặp lúc phù sa lạ cánh đồng.
Đã cạn lòng con trên đất mẹ
lửa tàn tro gắp bỏ tàng ong
nữa mai vác mặt về quê cũ
câu hỏi chào xưa có viển vông?
Kìa đại bàng lăm ra biển lớn
mà đàn chim chích sợ cành cong
hỏi thăm gốc cột chân đèn đó
kẻ ở người đi có bất đồng,
Chẳng những niềm tin sa mạc hóa
lòng người trơ gốc rạ chờ mong
đêm khuya mẹ gọi con lần nữa
đứt rã tao nôi, tuột bế bồng
Đứt cả ngàn năm sữa cạn dòng
bây giờ con cháu bấu tay không
hỡi ơi quê mẹ gà bôi mặt
đấu hót bao năm vẫn ngụt nồng.
Đã hết láng giềng cơn củi lửa
nước vào sông chắt đổ ra sông
chẳng xa chớp bể mưa nguồn nữa
ải bắc xoay thành ải biển Đông.
Nghe mòn sử sách phận long đong
chữ nghĩa năm nay đục mấy dòng
đao bút đã sâu vào cội rễ
thánh hiền đâu đó có linh thông,
Bỗng dưng váng cả chiều kim cổ
kìa tiếng ai kêu bật máu hồng
đừng hẹn “tấc lòng ưu ái cũ”
giữa trời xiêu lạc nát thinh không.
Tây Cống, đệ thập quận
24-8-2016