Tự trách
Buổi sáng ngủ dậy thấy mình phiền muộn quá
trái tim phồng lớn nỗi buồn
tôi tắt điện thoại
đeo kính đen đi ra đường
nhìn người nào cũng chán
Tôi chán tôi trước
đã yêu một người quá sâu nặng
đến nỗi từ chối giải thoát mình
Tôi chán anh
lúc màu trắng lúc màu đen
lúc đỏ rực rỡ chói gắt
Tôi chán tám tiếng đồng hồ
mưu sinh
đè nén mình trong muôn ngàn ràng buộc
Tôi chán cảm giác của tôi
quá dịu dàng quá ngọt ngào
quá cam phận
Tôi chán nước mắt
chảy âm thầm trong đêm
chẳng sửa đổi được điều gì
Tôi chán những lời hỏi thăm qua điện thoại
như một thủ tục
một bổn phận
Tôi quá nhiều thứ để chán
để ghét
để buồn rầu
một ngày hai mươi bốn tiếng
Tôi treo tôi bằng sợi chỉ niềm tin
vết hằn trên da đau thắt
buổi tối nhìn vào gương thấy mắt mình sưng lên
một giấc ngủ cắn bật máu môi
thấy mình tội quá
Sáng thức dậy mặt trời vẫn lên
tôi đeo kính đen đi ra đường
buồn như mình vừa chết
buồn như đưa đám tôi…