Trong cơn di chuyển
Tác giả: Tuệ Mai
Đã thấy mình như khói vẩn vơ
từ nơi bếp lửa thoát xa nhà
ít nhiều choáng váng trong thân lượn
bởi xót rừng xanh gốc củi xưa
Đã thấy mình như gió thiết tha
mang âm thanh đợi đến cung chờ
(nhưng miền giao cảm nhiều ngăn cách
có phải thành giông mới vượt qua?)
Đã thấy mình như sông xa nguồn
Bạn bè trăm bến vẫn cô đơn
đón bao dòng ngọt, sao nghe mặn
cuộn sóng ngầm như thể đại dương.
Đã thấy mình như kẻ suốt đời
so le hạnh phúc, chệch đường vui
trong tà áo gió ươm hồn nắng
thảng thốt môi xanh ngậm ngải cười.
Biết nghỉ ngơi đâu, biết hỏi đâu
những tôi mê mải, những tôi sầu
– trong cơn di chuyển mòn tim óc
đã thấy mình như tới vực sâu…