Thơ điên
Sống mãi kinh kì ta đã điên
Hồn ta đi lạc ngả ưu phiền
Hồn ta điên dại niềm chua xót
Đầu bạc cho rồi luỵ bút nghiên
Thương nhớ triền miên
Lòng ta thương nhớ triền miên
Nằm đây nghe não giọng quyên kêu sầu
Ba chục tuổi đầu
Chưa thành sự nghiệp
Tình mất về đâu
Hồn mất về đâu
Tam thập nhi lập
Vẫn chưa qua cầu
Chồn chân ngựa kí
Xăn tay áo viết bài thơ lập dị
Ai dị nhân ôm ấp bóng dị kì
Lửa còn cháy hay bây giờ đã tắt
Hoa trái đời chưa chịu gọi là ngon
Một tấm lòng son
Ngàn năm tư kỉ
Một mảnh trăng tròn
Còn ai tri kỉ
Trên đường đời ta đã gặp hai người bạn
Chắc Chung Tử cho nên đàn mới đứt
Cùng mơ hạnh phúc
Con sông có khúc
Con người có lúc
Sanh ta cô độc
Làm thơ xanh và để khóc ngày xanh
Ôi nhớ quá, ôi hoa vàng cúc cũ
Mùa hoa phượng đỏ
Mùa lá sen xanh
Mùa bàng kết trái
Mùa mây xây thành
Mây xây thành khói xây thành
Cờ chưa bí đã tan tành pháo xe
Mà lỡ quay về
Dúi tốt đầu đi
Lê sĩ cho kín
Voi về kéo xe
Coi chừng lộ tướng
Ôi bàn cờ khe khắt của lòng ta
Lên không được nghĩa là thua nhất định
Mười năm toan tính
Đầu bạc dần đi
Mười năm đầu bạc dần đi
Tình thơ thuở ấy biệt li chưa về
Tình ta hề, thân ta hề
Hề cơm, hề áo
Lệ tràn đầy mi
Ôi trời chưa sáng
Còn nói năng chi
Biết nói năng gì
Phấn son ngập cả kinh kì
Nhiễu điều đâu có phủ gì giá gương
Một mùa sương
Hai mùa sương
Ba mùa sương
Bốn mùa sương mịt mù
Tình tang lỗi nhịp hẹn hò
Bút nghiên mà dựng cơ đồ vẫn nên
Ai còn nhớ nhớ quên quên
Vinh quang cũng phải đạp lên máu hồng
Gấm vóc non sông
Bảy sắc cầu vồng
Ba phần phong phú
Rạng với núi sông
Đêm qua thức trắng canh dài
Rượu ngon ta viết một bài thơ điên.