Tâm sự
Một buổi chiều đông bên cửa sổ
Anh ngồi lặng lẽ suốt canh thâu
Tay run thầm chép trang tâm sự
Bút cóng đau thương, mực gợn sầu
Nhớ thuở ban đầu gặp gỡ nhau
Nhìn em, nghe gió thổi phi lau
Anh buồn: xao xuyến vầng trăng lạnh
Anh lại nhìn hoa rụng mái đầu
Hoa nở làm chi một buổi mai
Rồi hoa đành chịu kiếp tàn phai?
Tình ta nở giữa mùa đông lạnh
Đôi lứa đành mang hận tháng ngày
Anh đi, đi mãi mấy mùa hoa
Tìm khắp non sông gió bụi mờ
Một bóng thân yêu từ độ ấy
Tìm đâu cơn gió thoảng hương xưa?
Mấy chuyến đò ngang dáng thẫn thờ
Trăm con đường vắng nẻo bơ vơ
Vô duyên nào gặp em đâu nữa
Anh muốn tìm em trong giấc mơ
Anh mơ, nào biết mơ hay thực
Anh đứng nhìn em giữa nghẹn ngào
Đôi mắt em xanh, môi vẫn đỏ
Sao lòng anh lại thấy thương đau?
Đôi bạn vừa qua ngược chuyến đò
Đường xa lăng lắc, bước quanh co
Em về đâu nhỉ? Anh quên hỏi
Mà hỏi làm chi một giấc mơ
Từ đấy lòng anh như bóng đêm
Như hoa tac tác rụng bên thềm
Như trăng nở giữa mùa đông lạnh
Như nắng vàng rơi đọng mái hiên
Anh xoá bao nhiêu trang giấy trắng
Mà đem tâm sự viết thành thơ
Chiều nay có lẽ em buồn lắm
Nhìn mái nhà xưa khói toả mờ
Đêm nay em đọc lời tâm sự
Khẽ hỏi: sao như chuyện của mình?
Em đứng nhìn xa, cơn gió thoảng
Trăng tàn, hoa tạ, trống giao canh…