Mười tám năm hợp tan
Mười tám năm trở lại
Con đường xưa lạ tên
Căn nhà xưa ủ dột
Người xưa làm sao quên
Anh về thăm nhà cũ
Vườn xơ xác hoa gầy
Trên ghế buồn bụi bám
Không còn ai ngồi đây
Anh chưa về đã biết
Mười tám năm hư hao
Nhưng anh nào có biết
Ta còn gì cho nhau?
Anh đi chiều nước đổ
Áo dài em sũng mưa
Nón che đầu không đủ
Khóc trong lòng như mưa
Da nâu mùi biển mặn
Tóc đen bạc nắng trời
Giấu trong lòng day dứt
Những chiều xưa mưa rơi
Anh về thăm không gặp
Nhìn cô bé hao hao
Mười tám năm qua vội
Như là giấc chiêm bao
Cũng còn đen ánh mắt
Nép vành nón ngây thơ
Cũng còn xanh mái tóc
Đâu những mùa xuân xưa?
Con em giờ đã lớn
Tuổi mười tám xa nhau
Em không còn muốn nhớ
Những ngày xưa thêm đau
Mười tám năm xa lắc
Mười tám năm hợp tan
Ngút ngàn như biển rộng
Xót xa đời mênh mang
Cho ta nhìn trong mắt
Truyền hơi ấm bàn tay:
“Mẹ về cô thưa lại
Ta rời quê hôm nay…”