Trâm anh
Đời lăn lóc trầy vi tróc vảy
Tầm thường theo ngày tháng tai ương
Hoá tượng gỗ trôi theo dòng nước chảy
Lý đâu còn sót những dễ thương?
Em ngồi đây
Tình cờ như phép lạ
Em nói
Hai đứa lúc trước ở cùng đường Phan Đình Phùng
Anh bối rối quá
Quá trời
Chẳng biết làm gì cả
Chẳng biết phải nói gì
(Bản mặt chắc trông ngờ nghệch thảm thương)
Nghe độ rung lớn dần cơn địa chấn
Ai vừa tặng anh một quê hương
Anh bỏ Biên Hoà đi năm lớp sáu
Rồi trại tị nạn
Rồi sex drugs and rock’n’roll
Mười mấy năm chia hai phần tuổi lớn
Ở giữa là mênh mông phức tạp Thái Bình Dương
Anh với em có cùng gốc gác
Hay chỉ chung
Hồi nhỏ đánh đũa tắm mưa
Quá khứ dường quen mà chẳng biết
Không gian
Thời gian
Lốc cuốn đã bao mùa
Anh với em có cùng xứ sở
Hay cách chia ở những ngã tư đường
Nhà xưa chỉ cách nhau vài số
Bây giờ sao lòng như vô chừng
Mỗi người một đèn xanh đèn đỏ
Mỗi người một lí lẽ ngừng
Lặng lẽ cả đời không đối diện
Đỏ mắt nhìn
Chỉ trước mặt sau lưng
Anh với em có cùng ngôn ngữ
Hay cách xa ở những phần đời
Em mới qua
Đầu óc anh đã Mĩ
Vá víu cho lành áo hai mươi
Tơi tả hiện tại đầy nghi vấn
Còn chi
Tuổi trẻ với nhau thôi
Hãy ra khỏi cái hàng ngày
Những lần trốn học
Một ngày tuỳ ý chơi rong
Đi chân không lội bùn khu chợ cá
Xuống những hàng quà ở bờ sông
Cuộc sống thời giờ ngày càng trói chặt
Mỗi đời người tạm thoát được mấy lần
Hãy chờ cái vui không hẹn trước
Trưa trưa ai rao
Ai ăn chè đậu xanh đường cát nước dừa
Hạnh phúc chìu người như thời tiết
Đường Phan Đình Phùng
Đang nắng bỗng đổ mưa
Trong cuốn phim lúc cười lúc khóc
Mấy ai biết sống những tình cờ
Hãy thiệt thà người tỉnh nhỏ
Hãy hiền lành dòng sông Đồng Nai
Gặp nhau
Sao chẳng là vài bước
Ở Biên Hoà đâu có đường nào dài
Có lẽ quê hương đâu cũng vậy
Ở bên trong và chỉ từ bên trong
Có lẽ trái đất bé nhỏ và giản dị
Như em ngồi đây
Em nhắc anh những tên đường
Và có lẽ
Tình yêu không tìm sẽ thấy
Như đám lục bình
Tấp vào gặp mình ở mé sông
Đời lăn lóc qua ngày tháng tai ương
Còn không những dễ thương ?
Anh với em chia cách ngã tư đường
Mỗi bên là đèn xanh đèn đỏ …