Ở Phương Đông
Anh đã hứa em an lòng hỡi nhỏ
Ta sẽ về tới chốn của thương yêu
Nơi sương sa như sữa suốt buổi chiều
Nơi mưa bụi xuống lòng nhau lấm tấm
Nơi đêm bước những bàn chân rất chậm
Và dãy đèn xấu hổ sẽ quay đi
Riêng hàng cây vẫn đứng đó lầm lì
Khi anh bỗng hôn em trời lu, (sao tỏ)
Anh đã hứa em an lòng hỡi nhỏ
Ta sẽ về tới chốn của riêng nhau
Nơi nhục nhằn bị bỏ lại phía sau
Nơi đau khổ không cách gì lấn tới
Nơi hạnh phúc ắp đầy trong mỗi túi
Để lúc buồn em khẽ nhón, ăn chơi
Để vô tình em có lỡ đánh rơi
Thì cũng chẳng bao giờ vơi hết được
Nơi giờ khắc như kết thành bởi mật
Sẽ tan dần trên đầu lưỡi tham lam
Nơi hẹn hò (ôi chốn của trăm năm)
Cõi để sống (sau một thời đã chết)
Em bình tĩnh dù gì khoan thảm thiết
Trước hay sau ta cũng phải quay về
Cây có khô cành lá có chia lìa
Lòng – có – tạnh và hồn – xưa – có – tối
Đường có đổi, căn nhà hoang sương khói
Ta vẫn về như giữa một cơn mơ
Ta vẫn về dù tóc có bạc phơ
Thân run rẩy và mắt mờ chẳng thấy
Em đừng tủi bởi nếu cần khi ấy
Ta dùng tay để tìm lấy nền nhà
Ta dùng môi để giữ lấy ngọt ngào
Và những thứ mất đi từ thuở nhỏ
Ta sẽ thở bằng trầm hương của gió
Lắng nghe xa chân thú bước mơ hồ
Núi muôn năm còn ở đó đợi chờ
Rừng vẫn rộng tay mời ta trở lại
Đêm vẫn để dành ta muôn của cải
Suối vẫn chờ nên suối chẳng đi xa
Thông héo gầy bởi thông nhớ nhung ta
Chim sẽ rủ nhau về đôi mắt biếc
Hoa vẫn ở lối vàng hồn tưởng tiếc
Ngày vẫn xanh kỷ niệm sẽ lên mầm
Chân sáo vui đem tình cũ về gần
Ta ở đó tới khi thành cát bụi
Ta ở đó đời ta không có tuổi
Em sẽ thành cánh bướm lúc mê vui
Em sẽ thành con dế lúc khuya nguôi
Cất tiếng hát…phân ưu tình ai dang dở