Giữa hội đời
Tác giả: Duyên Anh
Thuở bé tôi mê xem rước hội
Chân chim nhẹ hẫng trẩy theo đời
Gửi lòng mình ngự tay đồng tử
Tung múa trong phường trống ngũ lôi
Đau thương dạo ấy còn khan hiếm
Người với người yêu thắm thiết tình
Cái kiến biết khinh ai nói dối
Nên tôi hâm mộ gã xuyên lình1
Cây sắt đơn sơ hồn thóc lúa
Hai đầu nhọn hoắt rực niềm vui
Xuyên từ bên trái sang bên phải
Đôi má lành nguyên máu chẳng rơi
Và gã xuyên lình không niệm chú
Không đem phù phép dọa nhân gian
Cũng không tự gã suy tôn gã
Ôi chuyện ngày xưa đã võ vàng
Tôi lớn vẫn mê xem rước hội
Luôn luôn gặp những gã xuyên lình
Sắt cùn giả bộ đâm qua má
Hò hét long trời nghe phát kinh
Đó bọn vì ta mưu đại sự
Làm tim nứt rạn máu tuôn rơi
Lòng xa muôn dặm tay đồng tử
Chân gỗ đeo gông giữa hội đời.
- Xuyên lình hay xiên lình: Người dùng thanh sắt sắc nhọn đâm xuyên vào hai má và miệng trong các buổi lên đồng hoặc rước hội [↩]