Vết thương
1
Tiếng nước nào chảy trong lòng bàn tay
Giọng ca nào đổ xuống vai này
Em mùa thu môi mọng
tà áo bay tà áo bay,
Ôi! Bóng hồn xuống chậm.
Những con chim sáo nhỏ trên trời
Chẳng bao giờ buồn nghe bão tố
Và chúng tôi những người
Của thế kỷ hai mươi – dằn vặt u uất
Ôi! Những đám mây mùa thu không trở lại
Trên đôi chân gầy – đá – sỏi khô – chết – tình yêu.
Ôi! Một sớm một chiều
Tóc em thành cuồng-phong mắt em thành lửa biển
Anh làm thơ bằng nửa phiến tim buồn
Và gọi dậy thời gian gọi dậy
Huyền bí đông phương.
2
Từ giã lâu rồi đồng-xanh-khô-cỏ
Mái lều xa đốm-lửa-khuya-rừng
Thành phố nơi đây khoác áo chiến binh.
Tường vôi loang lổ
Anh nhìn đó bao bài thơ bỏ dở
Cọng rêu xanh đầm suốt linh hồn
Từng đàn xe chạy từng nụ cười vang
Bước chân cẩm thạch
Anh nhìn đó một mặt trời mới mọc
Sóng xô dồn bãi cát-trắng-hồng-gương
Loài sò ốc đọng mù sương
Thở lên thở lên hấp hối.
Anh nhìn đó và mùa thu đi vội.
3
Xin về trong thư viện
Xin về trước thánh đường
Bàn tay em lật trang kinh cầu nguyện
Những chòm lá xanh bắt đầu tàn rụng
Âm vang không trung
Ôi! Nước mắt – nụ cười – rêu xanh – lửa biển
Móng tay dài vuốt nhọn tình yêu
Em còn đó giấc ngủ buổi chiều
Mùa thu rắc phấn trên trời rộng
Chúng tôi áo mềm vai nặng
Hồn-gọi-xưa bằng tiếng thì thầm
Bom đạn.
12-1962