Về đây, uống rượu
lòng mỏi chân rời, ta trở lại
phố quen, người lạ, hồn chơ vơ
buổi chiều thắt cổ trên đầu núi
máu rụng lên hai hàng cây khô
quán vắng nghiêng mình bên dòng sông
ta ngồi im một bóng cô hồn
lòng trôi lênh láng trên dòng thuốc
rượu đắng chưa làm quên cô đơn
ngoài kia sương bạc bến đìu hiu
đêm lì lợm nhai hết máu chiều
thuyền không một lá, người không bóng
sao thắp hai hàng mắt đăm chiêu
gió từ âm phủ bay lên cửa
quấn quít đôi vai, đầu tóc bù
một đời đãng tử sá chi rét
uống đi, ngày cạn, đời dần lu
nâng cao chút nữa lòng khinh bạc
ngửa mặt lên trời cười dã man
sá gì mồm mép người thiên hạ
đời họa có ta biết ngang tàng!
hết một chai rồi thêm một chai
rượu chưa say lòng chưa nguôi ngoai
đời chưa quên được, hồn còn uất
rủi chết luôn biết đâu là may
đừng bận tâm chi chủ quán ạ
hãy cho ta ngồi suốt đêm này
hôm qua ta có người yêu chết
không đưa đám được, buồn vậy thay
ta uống đã nhiều lắm rồi à?
có sao? ta đang muốn say mà
nhưng ta hiền lắm, tiền sẽ trả
đời chỉ có ta đứng đắn mà
cho ta chai nữa rồi đi đi
ta đang muốn đừng thấy loài người
(một bầy quỷ dữ cầm kinh thánh
mẹ sinh con lầm kiếp, mẹ ơi.)
đêm khuya quán chật đèn leo lắt
mưa hắt hiên ngoài tiếng gió tru
thân rã tay rời đầu váng vất
mắt trừng không suốt cõi thâm u
rượu còn dăm giọt, lòng đà mỏi
nhưng đớn đau nào có bay phai
gục mặt lên bàn mong trúng gió
kiếp sau ra gì rồi hãy hay…!