Chiến Ca Mùa Hè – Bài Tam Biên
Mẹ bỏ Dak To từ khi giặc tới
Băng rừng sương qua con suối ngậm ngùi
Cả giang san cõng nặng một lưng gùi
Mẹ bỏ lại cái buôn rừng rực lửa
Gió nghiến răng tre dài như nói nhỏ
Thương cái bò, thương cái mác đào măng
Cái nhà sàn ôm nương lúa ba trăng
Mai còn chi dưới gót thù xâm lược
Mẹ về miền xuôi phố phường ngơ ngác
Mang tiếng khèn trắc ẩn điệu quê hương
Mắt kéo mây nhòa nhạt suối trăng hờn
Con ở lại nếm căm thù cay đắng
Chong mắt cạn những đêm rừng sâu thẳm
Nghe thú điên rung nhịp pháo đổ hồi
Giấc chiến hào đêm lụt hỏa châu soi
Đêm thét lửa trên biển người cuồng nộ
Đêm hội máu – đêm bập bùng man rợ
Đêm lửa hờn thắp sáng rực niềm tin
Chiến thắng sau cùng nở dưới bình minh
Và sông núi ngàn năm không thể mất
Con vươn lớn trong một niềm bí mật
Của tình yêu thương giữa mẹ và con
Một thiêng liêng mà giặc đã không còn