Bài ca cho đoàn quân tái chiếm
Bằng cánh tay bạt núi
Bằng bước đi chuyển ngàn
Anh sẽ về vươn sức mạnh phương Nam
Quyết đoạt lại từng xóm làng giặc chiếm
Bởi mẹ chúng ta đọa đày uất nghẹn
Bởi cha chúng mình nuốt lệ đòi phen
Bởi gông cùm đang xiết cổ anh em
Vì xâm lược bạo tàn hơn muông thú
Và hỡi em
Tình xuân chưa kịp nở
Đã tàn phai trong thống khổ bi thương
Anh sẽ về
Vì nghe đau nhức khắp quê hương
Anh sẽ về,
Em yêu ơi hãy nhớ
Lời thề này đinh đóng cột khăng khăng
Lời thề này khắc trên đá Trường Sơn
Thân dù nát nhưng lời thề không nát
Anh sẽ về như người xưa Bắc phạt
Ôm mộng Quang Trung, nuôi chí Tây Sơn
Mang trong tim dũng khí Hoàng Lê Cường
Đã tuẫn tiết với Bồng Sơn bi tráng
Chiến sử rạng ngời gương xưa Võ Tánh
Ngô Tùng Châu thề một chết theo thành
Kẻ thù kia sẽ gục dưới chân anh
Bầy xâm lược sẽ tan tành xác thú
Biển chúng ta tình vẫn xanh ý gió
Phù Cú – Hoài An nhạc nở quân hành
Thượng Tam Quan dừa rợp bóng xanh xanh
Khoe cá trắng đầy khoang chiều hội lưới
Nung sò làm vôi cất ngôi trường mới
Giặc tan rồi. Trời Duyên Hải thênh thang
Anh sẽ về cùng bia đá phơi gan
Bằng sức mạnh hái từ giông bão
Vượt trùng xanh thề trở lại Charlie
(Căn cứ oai hùng tên Nguyễn Đình Bảo)
Ôi, ngọn núi kiên trì
Đã một thời trộn máu
Anh sẽ về diệt tan loài thảo khấu
Dù biển người chỉ đắp núi thêm cao
Bạn bè anh từ PenHet, ChưPao
Làm dao sắc xuyên yết hầu xâm lược
Những buôn ấp ngàn xưa mang hồn nước
Sẽ về theo anh sóng vỗ triều xô
Tân Cảnh khoe mình lượn sóng PoKo
Rừng soi dấu chân hùng Lê Đức Đạt
Nơi thung lũng ru êm chiêu hồn ai đã khuất
Cho chúng mình vươn tới tiếp trời mây
Daksut, Dakto chim bướm đua bay
Dựng cờ nghĩa hàng hàng trên sóng lá
Từng ngọn suối, từng hàng cây, vách đá
Rợp lối mòn, dốc đổ chuyển lên cao
Khung ngực trần cuồn cuộn bắp da nâu
Anh sẽ về,
Lộc Ninh ơi gắng đợi
Chậm một ngày thêm một ngày nhức nhối
Anh sẽ về chào thị trấn vinh quang
Thị trấn điêu tàn nhưng rất đỗi hiên ngang
Sao vương miện đăng quang ngời chiến sử
Chim dang cánh thêu tình xanh lối gió
Khơi giống cao su truyền sữa trắng Xa Cam
Làm thiên thần quyết lấy máu sài lang
Rửa hận cũ cho người Trương Hữu Đức
Dóng thiết kỵ xuyên tan phòng tuyến địch
Nửa đường 13 ngửi ánh sao băng
Vói theo người xưa về dinh Sóc Sơn
Lưu chiến tích rạng ngời gương anh kiệt
Anh sẽ về với lòng sôi lửa thét
Đoạt lại Tàu Ô, tái chiếm Tân Khai
Bố Đức thân yêu sẽ tắt giọng u hoài
Anh sẽ chiếm lại từng vuông sóc nhỏ
Từng bóng lá, bờ mương đan lối cỏ
Thắm máu ông cha, thắm máu bạn bè
Một tấc giang san không thể cắt chia
(Như ruột thịt không đoạn lìa cơ thể)
Đất nước chúng ta tình sông nghĩa bể
Bằng cánh tay người giết thú khẩn hoang
Bén lưỡi rìu thề đốn ngã sài lang
Cao lửa dũng, rừng liên hoan mở hội
Anh sẽ về,
Để tháng ngày Việt Nam không còn nghe nhức nhối
Hẹn với quân thù
Anh quyết về Quảng Trị
Trần Thế Vinh treo cao gương liệt sĩ
Tung cánh đại bàng phóng lửa diệt xâm lăng
Hai mươi chiến xa thù: hai mươi đống tro tàn
Cánh gió xé không gian
Tung hoành trên xác giặc
Xót thương đời sá gì mây nắng thắp
Lưới đạn thù vương gãy cánh an phi
Trời hạ mưa giăng sùi sụt tiễn người đi
Vào đất chết. Để ngàn năm được sống
Đá gian khổ nên mồ hôi dậy sóng
Bởi thương con cầu Ái Tử nghiêng dòng
Đỉnh Vọng Phu thôi mỏi mắt chờ trông
Và cát sỏi lên xanh màu mắt trẻ
Như tóc em – như biển sâu tình mẹ
Anh sẽ về căng lưới Cửa Tùng xưa
Hỡi Đông Hà, Lao Bảo biết hay chưa
Cửa Việt, Khe Sanh rủ nhau vào hội
Khe Gió đa tình níu tay Cam Lộ
Quảng Trị, Cà mau một dãi yêu thương
Bán đảo luân lưu huyết thống kiên cường
Anh sẽ về từ phương Nam bất khuất
Cưỡi ngọn gió Nồm
Ôi, buồm căng khung ngực
Bài ca nào văng vẳng tự ngàn xưa
Mà nghe như xao xuyến đến bây giờ
Truyền dũng khí đôi tay ngang ngọn giáo
Một câu thề – nhớ chưa – em yêu dấu
(Một lời thề bằng sức mạnh quê hương)
Anh sẽ về,
Uống ân tình dịu ngọt dưới trăng sương
Đang bỡ ngỡ giang san vào hội mới
Bằng cánh tay bạt núi
Bằng bước đi chuyển ngàn
Anh sẽ về vươn sức mạnh phương Nam
Quyết đoạt lại từng xóm làng giặc chiếm
Giấc mẹ canh khuya tắt giòng lệ nến
Tay cha ngày ngày vỡ đất khai hoang
Bạn bè ta say nước bạc cơm vàng
Và riêng em, hỡi người em sầu khổ
Đóa ân tình từ lâu e ấp nụ
Hôm nay đài thơ bát ngát yêu thương
Anh sẽ về,
Để không bao giờ đau nhức chuyện quê hương
Ôi! Một thời hào hùng nhưng cũng lắm đau thương, một thời kiên cường nhưng cũng lắm phản trắc!