Chiếc mo cau
Chiếc mo cau
Ruột trắng phau
Cơm chín tới
Tay mẹ xới
Ngạt ngào thơm
Tay mẹ đơm
Cơm dẻo dẻo
Tay mẹ khéo
Nắm cơm tròn
Anh tòng quân
Đi đánh giặc
Sáng mờ đất
Mẹ nấu cơm
Nếp cái thơm
Mo cau trắng
Cơm mẹ nắm
Dẻo dẻo là
Anh đi xa
Đừng quên nhé!
Bàn tay mẹ
Nắm mo cau
Rồi hôm sau
Đến lượt chị
Đi đánh Mỹ
Trên công trường
Mẹ nắm cơm
Mo cau trắng
Thơm gạo tám
Thơm cối vừng
Chị lên đường
Tay xách nặng
Mẹ nhớ lắm
Những chiều nào
Dưới hàng cau
Hương bay thoảng
Hàng cau thẳng
Nắng nghiêng soi
Mo cau rơi
Xiu mẹ nhớ
Bên bếp lửa
Những chiều nào
Mở mo cau
Như thấy khói
Tay mẹ xới
Bát cơm đầy
Rồi mai đây
Theo anh chị
Đi đánh Mỹ
Con lên đường
Tiễn đưa con
Mẹ lại nắm
Mo cau trắng
Khói cơm thơm
Ôi thương thương
Bàn tay mẹ
Từng nắm cơm
Nuôi con khoẻ
Từ tấm bé
Lớn nên người
Mẹ yêu ơi!
Mo cau trắng
Bao nhiêu nắm
Bấy nhiêu thương!
Nguồn: Định Hải, Hương cốm, NXB Kim Đồng, 1975