Mừng em
Đêm nay thức trắng cùng ly rượu
Say để mừng em mặc áo hồng
Khốn nạn! Chưa hề vui đến thế
Anh với hồn anh cười vỡ phòng
Pháo cưới mai này e rộn rã
Giờ này em tôi e sang sông
Lạy trời! Gió thuận thuyền xuôi mái
Chở hộ em về một bến trong
Xa xôi anh gởi hồn theo mộng
Đếm bước em đi tận cuối lòng
Sắc áo đã mờ bên xứ họ
Bụi hồng còn vết bánh xe không
Anh say anh thấy em mời rượu
Anh uống cho em dậy má hồng
Anh muốn rủ hồn vui một bận
Cho hồn quên bớt nỗi long đong
Em ơi! Rượu không cay mà đắng
Đắng cả đôi môi đắng cả lòng!
Đêm nay anh uống cơn sầu não
Với rượu mà vui em lấy chồng
Chắc hẳn ngày mai buồn tẻ lắm
Người đi mang hết mấy mùa xuân
Đã cố chôn sâu nhiều dĩ vãng
Mà quang gánh lấy nghiệp phiêu bồng
Nhưng năm tháng chết hồn côi lạnh
Không kín nỗi buồn em sang sông
Người ta đến với trầu cau thật
Anh đến với hai bàn tay không
Vâng, em không thể chờ mong kẻ
Trọn đời là một gã tình nhân
Người đi biết mấy người đưa tiễn
Chỉ một người về mang nhớ nhung
Gởi em một chút tình thương nhỏ
Chất chứa trong ly rượu cuối cùng
Từ phút giây này em đã chết
Anh gọi thầm em: Lan, cố nhân!
(Viết năm 1960, sau khi nhận được thiệp cưới của X.L.)
Thức trắng cùng ly rượu
mừng em mặc áo hồng
Chưa hề vui đến thế
hồn anh cười vỡ phòng
mai này ôi rộn rã
em tôi e sang sông
Lạy trời! thuyền xuôi mái
em về một bến trong
anh gởi hồn theo mộng
em đi tận cuối lòng
áo mờ bên xứ họ
còn vết bánh xe không
say thấy em mời rượu
cho em dậy má hồng
rủ hồn vui một bận
quên bớt nỗi long đong
Rượu không cay mà đắng
Đắng môi đắng cả lòng!
anh uống cơn sầu não
mà vui em lấy chồng
ngày mai buồn tẻ lắm
mang hết mấy mùa xuân
chôn sâu nhiều dĩ vãng
gánh lấy nghiệp phiêu bồng
tháng chết hồn côi lạnh
nỗi buồn em sang sông
Người đến trầu cau thật
Anh đến bàn tay không
Vâng, em anh không thể
Trọn đời là tình nhân
biết mấy người đưa tiễn
người về mang nhớ nhung
Gởi em tình thương nhỏ
trong ly rượu cuối cùng
Từ giây này em chết
gọi em: Lan, cố nhân!
(Viết năm 1960, sau khi nhận được thiệp cưới của X.L.)